Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 353: Hai đạo thánh chỉ




Tướng sĩ hai quân cũng vẻ mặt khó khăn, một bên là tử chiến đến cùng, là phản tặc muốn tìm đường thoát khốn, một bên là sĩ khí ngẩng cao, quân đội triều đình muốn giết địch lập công, nhưng lại bị hai vị chủ tướng làm ầm ĩ như thế, sĩ khí toàn tâm toàn ý của song phương nhưng lại dần dần uể oải xuống dưới, các tướng sĩ ngáp dài, binh khí cầm trong tay đều ném lên mặt đất, chán đến chết nhìn chủ tướng đang múa mép khua môi ngay trước trận.
Phương Tranh lại nói đến nước miếng tung bay, không có chút nào nghĩ đến chuyện hành vi này khó coi đến bao nhiêu, hắn càng nói ngực càng cao hứng, cứ như vậy kéo xuống phía dưới, kéo dài tới lúc Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch dẫn quân đến viện, sau đó ta sẽ không gặp chuyện gì nữa, chỉ còn chờ thu đầu Thái Vương đem về kinh báo công là được.
Thái Vương càng nói lại càng nghĩ không thích hợp, cử động kéo thời gian của Phương Tranh thực sự quá mức rõ ràng, làm kẻ khác nhịn không được trong lòng sinh nghi. Thân bị đại quân vây quanh, càng đáng sợ chính là đại quân triều đình trong miệng Phương Tranh lại không gặp hình bóng, chẳng biết đang mai phục tại nơi nào, điều này làm cho Thái Vương cảm thấy vô cùng kinh hãi.
“ Ngươi sử dụng kiếm ta cũng muốn sử dụng kiếm, ngươi nghe, ta sử dụng kiếm đâm ngươi.” Phương Tranh vẫn thao thao không dứt luyện kỹ năng miệng lưỡi.
“ Chậm đã! Phương Tranh, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi lĩnh quân vây núi, đại quân rốt cục ở nơi nào?” Thái Vương không chút khách khí cắt đứt Phương Tranh.
“ Bọn họ…hắc hắc, đương nhiên là một địa phương thần bí mà xa xôi, ngươi đoán thử bọn họ ở nơi nào? Đoán trúng ta mời uống rượu hoa.”
Phương Tranh nhếch môi cười rất vui sướng nhưng trong lòng âm thầm sốt ruột, Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch hai tên vương bát đản thế nào còn chưa đến? Chẳng lẽ bọn họ đang bò tới?
Từ hai quân giao chiến, đến chủ tướng luận chiến, không sai biệt lắm cũng đã có nửa canh giờ, tính tính thời gian, bọn họ cũng nên tới rồi.
Thái Vương nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, sự nghi hoặc trong ánh mắt càng sâu, oán hận trừng mắt nhìn Phương Tranh, quay đầu mệnh lệnh cho tướng sĩ phía sau nói: “ Toàn quân hành quân gấp về hướng bắc!”
Bất luận Phương Tranh đánh chủ ý quỷ quái gì, ta không tiếp chiêu ngươi có biện pháp làm gì ta?
Gần năm ngàn phản tặc liệt đội, phảng phất như muốn nghiệm chứng suy nghĩ của Thái Vương, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa thanh thế rung trời, thanh âm từ xa đến gần, rất là nhanh chóng.
Thái Vương biến sắc, quay đầu oán hận nhìn chằm chằm Phương Tranh, cắn răng nói: “ Phương Tranh! Ngươi…ngươi sử dụng không thành kế? Căn bản là không có triều đình đại quân, đúng hay không? Ngươi đem binh lực toàn bộ đến chân núi phía tây, nhưng không ngờ tới ta sẽ từ mặt đông chạy ra, cho nên ngươi liền ở đây kéo dài thời gian, đợi đại quân trở về vây ta?”
Phương Tranh nghe được tiếng vó ngựa, thấy Hàn Đại Thạch suất lĩnh một vạn Long Tương quân kỵ binh rốt cục chạy tới, tâm trạng không khỏi vui mừng, nghe vậy cười tủm tỉm nói: “ Thái Vương điện hạ thật thông minh, vừa rồi ta quả thực dùng không thành kế, nhưng, ha hả, hiện tại không còn là không thành kế nữa, đại quân của ta thực sự chạy đến, Thái Vương điện hạ, vươn cái cổ chuẩn bị nhận đao đi.”
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, hai mắt Thái Vương như muốn phun ra lửa. Cực kỳ oán độc nhìn chằm chằm Phương Tranh, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, tay trái lặng lẽ ôm lấy cổ tay phải.
Phương Tranh thấy Thái Vương cười thật quỷ dị, hắn cũng cười, cười rất sáng lạn, tâm trạng lại đề phòng, tay phải âm thầm từ trong tay áo lấy ra một vật, chăm chú nắm trong lòng bàn tay.
Hai người đều mang ý xấu, nhưng buồn cười là đều mang dáng dấp tươi cười sang sảng. Hai bên nhìn thoáng qua, sau đó hai người song song ngửa mặt lên trời cười to, phảng phất như hai người nghe được một sự chê cười phi thường vui vẻ, một người ôm bụng, một người ôm thắt lưng, cười đến nỗi thở hổn hển, dù là nước mắt cũng không ngừng chảy ra.
Trong tiếng cười, thân hình hai người khựng lại, bỗng bạo lên tại chỗ, hai vật cùng lúc nhanh như thiểm điện hướng ngay mặt đối phương vọt tới.

Thái Vương bắn ra chính là một mũi tên giấu trong bao cổ tay, mà Phương Tranh lại hướng Thái Vương tung ra một nắm vôi lớn.
Hai người cười đến vui sướng, hạ thủ cũng không chút lưu tình, thủ đoạn quả nhiên độc ác không gì sánh được.
Tình hình cùng dưới thành Dương Châu lúc trước cũng giống như nhau, vốn là một đôi lão hữu tương giao thật dầy, từ sau khi Thái Vương bại lộ ra ý đồ chân thực, hai người trong lòng đều không còn xem đối phương là bằng hữu, mà là coi như cừu địch sinh tử, chỉ muốn làm sao lấy được tính mạng kẻ địch thật nhanh, hạ thủ một người so với một người càng hung ác.
Thế bay tới của ám tiễn thật nhanh, thẳng đến ngay cổ họng Phương Tranh, Phương Tranh kinh hãi vội vàng nghiêng người tránh, nhưng vận may không thể theo hắn được cả đời, tuy là hắn phản ứng linh mẫn, tránh thật nhanh, nhưng ám tiễn khéo léo đã bắn trúng ngay đầu vai trái của Phương Tranh.
Mũi tiễn ghim vào cơ thể, Phương Tranh đau đến khóe mắt muốn nứt ra, kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó giống như một đầu gỗ bị người ném đi, thẳng tắp rơi xuống phía dưới.
Cùng so sánh, Thái Vương cũng tốt không được bao nhiêu, hắn hiển nhiên cũng không nghĩ tới Phương Tranh cũng có chủ ý ám tập hắn, Phương Tranh tung vôi ra, Thái Vương bất ngờ không kịp đề phòng, muốn tránh cũng không được, lập tức bị vôi văng đầy mặt, điểm chết người chính là, vôi văng vào trong đôi mắt, Thái Vương cũng đau đến quát to một tiếng, hắn thất tha thất thểu thối lui ra sau, sớm có thuộc hạ liền vội vàng lao lên đỡ lấy hắn, lui về trong quân.
“ Nhanh! Nhanh! Toàn quân triệt về phía bắc! Trước khi vòng vây khép lại phải lao ra!” Thái Vương hai mắt nhắm nghiền, bị vôi kích thích đau đớn, trong miệng vẫn cấp thiết hạ lệnh.
Mấy ngàn phản tặc cũng không còn dám cùng một ngàn tướng sĩ của Phương Tranh dây dưa thêm, vội vàng thu lấy binh khí, nâng Thái Vương, hoảng sợ hướng phía bắc chạy đi.
“ Truy! Truy cho lão tử! Không cho chạy một tên phản tặc nào!” Phương Tranh loạng choạng đứng lên, tay phải ôm đầu vai bị trúng tên, cắn răng quát lớn.
Các tướng sĩ sau lưng Phương Tranh không dám chậm trễ, giơ cao đao kiếm hướng đám phản tặc xung phong lao đi.
Ôn Sâm và các thủ hạ Ảnh Tử lại quá sợ hãi chạy tới, nâng Phương Tranh đứng thẳng dậy, ồn ào hỏi: “ Đại nhân, ngài ra sao?”
“ Đại nhân, ngài bị thương?”
Phương Tranh đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh to như hạt đậu theo khuôn mặt chảy xuôi, thoáng nghiêng đầu, thấy trên vai trái nghiêng nghiêng cắm một mũi tên hơi dài, giống như đinh sắt, máu tươi theo vết thương chảy ra, đã nhiễm đỏ cả xiêm y.
Phương Tranh đương nhiên từng nhìn thấy máu, nhưng thấy người khác chảy máu cùng chính mình chảy máu hoàn toàn là khái niệm khác nhau, vừa rồi cùng Thái Vương ám toán lẫn nhau vẫn không cảm thấy, lúc này thấy trên đầu vai mình đỏ sẫm một mảnh, một loại sợ hãi cường liệt cùng cảm giác kinh khủng từ trong lòng dần dần mọc lên, Phương Tranh mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm vết thương của chính mình, run run môi bất lực liếc mắt nhìn các thuộc hạ, bỗng nhiên quát to một tiếng: “ ***! Lão tử bị thương rồi!”
Sau đó liền “ba” một tiếng, ngửa đầu ngã lên mặt đất, ngất xỉu.
Đám người Ôn Sâm kinh hãi, vội vàng ôm lấy Phương Tranh, cấp tốc thối lui ra sau, trong loạn quân, các tướng sĩ lo cầm đao truy phản tặc, chỉ chừa lại đám người Ôn Sâm thủ hộ Phương Tranh còn đang hôn mê, Ôn Sâm thấy ám tiễn còn cắm trên đầu vai Phương Tranh, mang theo tâm tình lo sợ cẩn thận rút ra ám tiễn, đón ánh mặt trời nhìn kỹ, lại đưa mũi tên lên mũi ngửi ngửi thật kỹ, phát hiện trên mũi tên không có tẩm độc, lúc này mới yên tâm, xé một mảnh vải sạch sẽ, băng bó vết thương cho Phương Tranh.
“ Ôn đại nhân, Phương đại nhân không có việc gì chứ?” Các thuộc hạ vội hỏi.

Ôn Sâm nhẹ nhàng lắc đầu nói: “ Không có việc gì, mũi tên không có độc, Phương đại nhân phúc lớn mạng lớn.”
“ Nếu không có độc, đầu vai chỉ có vết thương nhỏ, vì sao đại nhân lại hôn mê?” Các thuộc hạ đều không giải thích được.
Ôn Sâm nhìn sắc mặt tái nhợt đang hôn mê của Phương Tranh, trong mắt dần dần nổi lên vài phần ý cười: “ Ân, đại nhân có thể do bị dọa xỉu thôi.”
Mọi người lau mồ hôi.
Cách Phương Tranh vài dặm, Hàn Đại Thạch đang dẫn một vạn kỵ binh phóng nhanh, lúc này trong lòng hắn có chút sốt ruột, khi thị vệ bên người Phương Tranh chạy đến truyền lệnh thì hắn mới biết được Thái Vương vẫn không đi về phía tây chân núi như trong dự liệu của bọn họ, lại đi về hướng ngược lại, hướng mặt đông xuống núi, Hàn Đại Thạch liền nóng nảy. Mặt đông cũng không có bố trí binh lực, chỉ lưu lại cho Phương Tranh hơn ngàn binh sĩ để thủ hộ chuyện đốt lửa, chút binh lực ấy làm sao chống lại năm ngàn phản tặc đã được huấn luyện kỹ càng?
Hàn Đại Thạch nhận được tin báo, lúc này liền suất binh hướng mặt đông phóng đi, hắn sợ Thái Vương nhân cơ hội mặt đông binh lực trống rỗng mà chạy xuống. Các tướng sĩ thật vất vả bố trí được vòng vây, hắn càng sợ đám thủ hạ phản tặc của Thái Vương làm bị thương hoặc gây nguy hiểm đến tính mạng Phương Tranh, Phương Tranh là khâm sai đại thần, nếu hắn có chuyện, Hàn Đại Thạch và Phùng Cừu Đao lần này tại hành trình Giang Nam cho dù lập được công lao lớn hơn trời, chỉ sợ cũng sẽ có kết cục thật thảm, thậm chí còn có khả năng có tai ương lao ngục.
Trong tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, Hàn Đại Thạch đi đầu gương mẫu, đợi khi chạy tới bình nguyên mặt đông thì xa xa nhìn thấy một đội ngũ không chỉnh tề, đang hoảng sợ hướng phía bắc chạy đi, bọn họ mặc áo đen giáp đen, lại có vẻ có chút đổ nát. Đội ngũ rất mất trật tự, còn nhìn thấy được không ít quân sĩ vì muốn chạy trốn cho dễ dàng, đều cởi xuống khôi giáp hoặc bỏ lại binh khí nặng trên người, sau đó nhanh chân liều mạng chạy về phía trước.
Phản tặc muốn chạy trốn!
Hàn Đại Thạch khép mắt, lập tức hiểu ra đại khái, bất chấp không thèm suy nghĩ vì sao cho đến bây giờ bọn hắn mới bỏ chạy, cũng không kịp suy nghĩ hơn ngàn tướng sĩ đi theo Phương Tranh làm sao có thể giữ chân đám phản tặc cho tới bây giờ, lúc này Hàn Đại Thạch rút ra bội đao thật dài, ngồi trên lưng ngựa quát to: “ Các tướng sĩ, phản tặc muốn chạy trốn, theo lão tử đi giết bọn họ không còn manh giáp, đây là cơ hội tốt lập công phong quan! Sát!”
Một vạn kỵ binh động tác nhất trí rút ra bội đao, vừa giục ngựa phóng tới, vừa cấp tốc xếp thành hình nhạn bọc đánh, sau đó trong kỵ binh lại phân ra một chi đội ngũ ngàn người, xa xa nhiễu qua đội ngũ, hướng chỗ nhóm phản tặc chạy đầu tiên xung phong lao tới.
Thiết kỵ bay nhanh, tiếng vó ngựa như sấm. Giống như một đạo thủy triều màu đen thật lớn, bao trùm trời đất hướng đám phản tặc tràn đến.
Đám phản tặc gương mặt đầy vẻ kinh khủng, không ít người không ngờ đã quên cả chạy trốn, mắt mở trừng trừng nhìn kỵ binh đang xông tới, tay cầm trường đao chém xuống bọn họ, ánh đao sáng như tuyết phản xạ ánh nắng mặt trời chói mắt, trên bình nguyên xanh ngát lòe lòe chiếu sáng, ngay trong lúc bọn hắn còn ngẩn người, kỵ binh đã đến gần.
“ Chạy a!” Trong đội ngũ phản tặc, không biết là ai tê thanh hô to một tiếng, thanh âm kinh khủng và tuyệt vọng vô hạn.
Một tiếng gọi đã làm mọi người tỉnh thần, đám phản tặc bất chấp phương hướng, xoay đầu chạy về hướng tây, trên bình nguyên lại triển khai một hồi truy đuổi liên quan đến sống chết.
Đám kỵ binh giơ cao trường đao, rất nhanh liền đuổi theo phản tặc đang tứ tán bỏ chạy, lập tức các kỵ sĩ không chút do dự giơ đao, sau đó hung hăng hướng phản tặc chém xuống, theo tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng đầu tiên, đám phản tặc đang kinh khủng muôn dạng trong chớp mắt liền bị đám kỵ binh phía sau tràn đến như nước lũ chôn vùi.
Khi Phương Tranh tỉnh lại thì đã gần buổi trưa, hắn được Ôn Sâm bấm huyệt nhân trung mà tỉnh lại.

Chậm rãi mở mắt, Phương Tranh đầu tiên vô ý thức nhìn vào vết thương bên vai trái của mình, thấy vết thương đã được băng bó cẩn thận, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức giương mắt nhìn mọi người đang vây quanh hắn, đều nhận thức toàn là người quen, Phùng Cừu Đao, Ôn Sâm, Tiêu Hoài Viễn.
“ Đại nhân, ngài rốt cục tỉnh rồi?” Ôn Sâm trên mặt mang theo dáng tươi cười lấy lòng.
Khóe miệng Phương Tranh nhếch lên một chút, lập tức viền mắt rất nhanh phiếm hồng, nước mắt trong suốt đảo nhanh trong viền mắt, sau đó miệng rộng hé ra, oa một tiếng khóc đi ra.
Mọi người vốn đang mừng rỡ nhìn Phương Tranh thức tỉnh, lại bị tiếng khóc của Phương Tranh làm hoảng sợ thối lui ra sau, sau đó nhìn nhau, thần tình muốn cười mà không dám cười.
Phương Tranh giống như một người phụ nữ bị ủy khuất thật lớn, ngồi dưới đất vừa khóc vừa dùng sức vỗ đùi: “ Ô ô, con mẹ nó ta thật không dễ dàng! Ô ô, từ quan! Trở lại kinh thành liền từ quan! Lão tử mặc kệ! Chức phá quan này ai muốn làm thì làm đi, chó má vinh hoa phú quý, suýt nữa mạng không có, vinh hoa phú quý có cái rắm gì dùng? Ô ô, thiếu chút nữa làm cho lão bà của ta phải thủ tiết, ô ô, lão bà…ô ô, Thái Vương thật sự là quá đê tiện, không ngờ phát ám khí đối với ta, hắn là người sao? Trước đây ta đối với hắn thật tốt nha! Một ngụm là Thái Vương ca ca, hắn ngược lại, trở tay liền ném ta một tiễn, ô ô, không ngờ hắn hạ thủ được a! Vô tình vô nghĩa! Làm kẻ khác giận sôi…”
Mọi người ác hàn, ngươi ném vôi vào mặt hắn, xuất thủ cũng vô cùng nghiêm túc đi? Không ngờ chỉ cho ngươi đối người khác đê tiện, không cho người khác đối với ngươi đê tiện sao? Người nào đây!
Ôn Sâm lau mồ hôi nói: “ Đại nhân nén bi thương! Qua rồi, đều qua rồi, không phải hiện tại ngài không có việc gì sao?”
Phương Tranh khóc đến một đống nước mũi nước mắt, giơ tay áo không chút nào chú ý lau đi, giận dữ nói: “ Thối lắm! Cái gì kêu bỏ đi? Bộ không có trở ngại sao? Ngươi có biết cái gì gọi là bị thương chiến tranh tâm lý? Ô ô, năm nay ngay cả một bác sĩ tâm lý cũng không có, lão tử tìm ai trị bệnh nha…ô ô…”
“ Ôn Sâm…ô ô…”
“ Ti…có thuộc hạ.”
“ Lập tức dìu ta quay về Dương Châu, tìm một thanh lâu lớn nhất bao hết, đem toàn bộ hồng bài cô nương trong thành đến tìm ta, ô ô…”
Ôn Sâm kính phục nói: “ Đại nhân vừa bị thương, vẫn còn sinh long hoạt hỗ ngựa không dừng vó tìm cô nương, thật là làm thuộc hạ bội phục sát đất.”
“ Cái rắm! Biết vuốt mông ngựa không đó? Lão tử đây là trị liệu tâm lý bị thương, hiểu không?”
Nhớ tới vừa rồi bị mũi ám tiễn của Thái Vương, Phương Tranh không khỏi cảm thấy vô cùng sợ hãi, lúc đó nếu mũi tên bắn ngay cổ họng hắn, nếu hắn tránh chậm một chút, sợ rằng mũi tên đã ghim vào cổ hắn, đại la thần tiên cũng không thể cứu sống.
Nghĩ tới đây, Phương Tranh giật mình lạnh run, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
“ Thái Vương đâu?” Phương Tranh hai mắt đỏ bừng tìm kiếm, cắn răng hỏi.
“ Đại nhân, phản tặc toàn bộ chạy tán loạn, đã bị kỵ binh của Hàn tướng quân giết đại bộ phận, nhưng còn một bộ phận chạy thoát ra ngoài, Hàn tướng quân đã suất binh truy kích, Thái Vương sống hay chết cũng chẳng biết, lúc này các tướng sĩ còn đang quét tước chiến trường…” Ôn Sâm cung kính bẩm.
Phương Tranh lấy làm kinh hãi: “ Thái Vương lại không thấy sao? Kháo! Tên này là con gián tiểu Cường đánh mãi không chết hả?”

Giương mắt quét nhìn mọi người, Phương Tranh rầu rĩ nói: “ Thái Vương nếu không chết, chúng ta làm sao ăn nói với hoàng thượng nha.”
Mọi người lắc đầu không nói.
Thắng bại của chiến tranh vốn chỉ là chuyện ngẫu nhiên và tất nhiên, trong loạn quân thực sự rất khó bảo chứng ai chết ai không chết, mới vừa rồi Hàn Đại Thạch suất kỵ binh xung phong một trận, Thái Vương có chết trong loạn quân hay không, phải chờ các tướng sĩ quét tước xong chiến trường rồi mới biết.
Đang trong lúc mọi người chờ đợi lo lắng, bỗng nhiên xa xa có hai khoái mã hướng bọn họ chạy như bay mà đến, rất nhanh liền chạy vội tới trước mặt mọi người, lập tức hai gã kỵ sĩ ghìm ngựa nhảy xuống, gã kỵ sĩ đi trước nhìn thấy Phương Tranh, ôm quyền cung kính nói: “ Bẩm đại nhân, từ kinh thành có một vị công công tới, mang theo thánh chỉ của hoàng thượng, thuộc hạ đưa hắn tới đây tuyên chỉ.”
Phương Tranh nghiêng đầu nhìn lại, thấy một người mặt trắng không râu, thân mặc phục sức thái giám, đang nhe răng trợn mắt xoa mông, xem ra là bị con ngựa dằn xóc không chịu nổi, thái giám nhìn thấy Phương Tranh, thần sắc vui vẻ, lập tức khởi khuôn mặt tươi cười nói: “ Quốc công đại nhân, hoàng thượng truyền ý chỉ, thỉnh đại nhân tiếp chỉ, ta còn phải chạy về kinh thành phục mệnh.”
Phương Tranh quét mắt nhìn mọi người một vòng, sau đó đi đầu quỳ trên mặt đất, Phùng Cừu Đao và Ôn Sâm đám người phía sau hắn cũng không dám chậm trễ, cũng vội vàng theo Phương Tranh quỳ xuống.
Thái giám ho khan một tiếng, sau đó từ trong lòng móc ra một cuộn vải vàng, chậm rãi mở ra, dùng thanh âm lanh lảnh đọc: “ Chiếu viết: Thái Vương mưu nghịch tác loạn, lòng muông dạ thú, quả thật Hoa triều họa lớn, gian tặc quốc gia! Nay Trung Quốc Công Phương Tranh phụng hoàng mệnh xuống Giang Nam trừ gian, hiệu quả to lớn, trẫm rất vui lòng, vì kế diệt cỏ tận gốc, trẫm phong Phương Tranh toàn quyền điều hành binh quyền toàn quốc, lại mệnh kinh thành tứ quân ngay hôm nay đến Giang Nam. Điều về dưới trướng nghe lệnh, tiễu trừ Thái Vương mưu loạn tận gốc, trẫm ở trong kinh chờ tin lành, khâm thử!”
Phương Tranh cao giọng xướng to: “ Thần, Phương Tranh, lĩnh chỉ tạ ơn, chậm đã! Kháo! Kinh thành tứ quân đi đến Giang Nam?”
Phương Tranh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn chằm chằm thái giám tuyên chỉ, trầm giọng nói: “ Đây thực sự là ý chỉ của hoàng thượng sao? Tứ quân bị điều đến Giang Nam?”
Phùng Cừu Đao, Ôn Sâm bọn họ đứng phía sau cũng ngây ra, tứ quân bảo vệ xung quanh kinh thành nếu đều bị điều đến Giang Nam, kinh thành làm sao bây giờ? Ai đi thủ kinh thành? Nhờ vào bọn nha dịch trong nha môn kinh thành cầm côn đi thủ thành sao? Nếu có người nhân cơ hội đục nước béo cò, huy binh đánh kinh thành thì làm sao bây giờ? Hoàng thượng hạ ý chỉ hồ đồ như vậy, chẳng lẽ điên rồi?
Thái giám truyền chỉ cười khổ nói: “ Phương đại nhân, đây đương nhiên là ý chỉ của hoàng thượng, ta chỉ là một nội thị, sao dám giả mạo thánh chỉ của vua?”
Phương Tranh nhíu mày nói: “ Không thích hợp, rất không thích hợp. Hoàng thượng vì sao hạ ý chỉ này? Thái Vương mưu loạn trên cơ bản đã dẹp loạn, Giang Nam căn bản không cần nhiều tướng sĩ như vậy nữa, hoàng thượng không phải là không biết chứ? Ai, vị công công này, ngươi thành thật nói cho ta biết, trong kinh thành xảy ra chuyện gì?”
Thái giám lắc đầu thở dài, há mồm định nói, liền nghe được phía sau lại có một con khoái mã chạy đến như bay.
Trong mấy lần hô hấp, kỵ mã đã đi tới trước mặt Phương Tranh, kỵ sĩ cũng mặc phục sức thái giám, hắn vừa xuống ngựa, liền hướng Phương Tranh ôm quyền, gấp giọng nói: “ Quốc công đại nhân, ta phụng ý chỉ thái hậu, thỉnh ngài lập tức chạy về kinh diện thánh, không được làm lỡ, chuyện Giang Nam tạm thời do Tiêu đại nhân xử lý.”
Nghe đạo ý chỉ, mọi người đều ngây ra, tất cả đều mở to hai mắt nhìn, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa hai vị thái giám truyền chỉ.
Một lúc lâu, Phương Tranh bỗng nhiên phát điên nói: “ Một người bảo ta tiếp tục bình định, một người bảo ta cấp tốc quay về kinh! Kháo! Không cần chơi người kiểu như thế chứ! Ta nên nghe ai đây?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu, sau đó liền cùng nhìn Phương Tranh.
Hai đạo ý chỉ, ý tứ đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Hoàn toàn ngược nhau, thực sự làm khó Phương đại nhân rồi.