Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 70: Chỉ nguyện làm người của Phương gia.




Lão già này nói chuyện tổn hại quá, không nghĩ tới lại là người bẩn tính như vậy a, nhìn không có phong thái của hoàng đế chút nào....
Phương Tranh nghe được buồn bực không thôi, bản thân mình dù sao cũng tuấn tú lịch sự, được hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ thiếu phụ ưa thích, không ngờ lọt vào trong mắt hoàng đế lão nhân, dung mạo của lão tử lại biển thành như vậy sao?
Phương Tranh bĩu môi, nhẹ giọng nói: " Ngài còn chưa nhìn thấy nhi tử của Phan thượng thư…" Ta cùng hắn so sánh, bản thân ta quả thực là Phan An tái thế, Tống Ngọc trùng gình....
" Ngươi nói cái gì đó? Nói to lên một chút xem nào."
" A, không có gì, hoàng thượng ánh mắt cao thâm, nhất châm kiến huyết*, vi thần được hoàng thượng bình phẩm hai câu này, trong lòng vô cùng vui mừng, vi thần cảm tạ hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn...." (*: nói đúng chỗ hiểm, nhìn thấu tim đen)
" Thôi đi, ngươi cho rằng trẫm đã già nên hồ đồ, lời thật lời giả nghe còn không hiểu hay sao? Ngươi a, tâm tình còn rất bốc đồng, mà dù sao niên kỷ của ngươi vẫn còn trẻ, triều đình phong ba bão táp, lòng dạ thâm sâu khó lường, nêu cứ xông thẳng giống như ngươi, làm việc không để ý tới hậu quả, thực sự quá mức lỗ mãng..."
" Dạ, dạ, hoàng thượng, vi thần tuổi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện lo nghĩ không được chu toàn, sau này vẫn còn thỉnh hoàng thượng dạy bảo nhiều hơn."
" Biết vì sao, hôm nay trẫm lại phải gọi ngươi đến đây không?"
"Vì thần không biết."
" Ngươi ớ trên triều nói, ngươi có tiểu thiếp sao? Lời này có thật không?" Hoàng thượng dường như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm vào Phương Tranh.
Phương Tranh ngẩn người, ta có tiểu thiếp mắc mớ gì tới ngươi? Lần trước đã hỏi thăm sản nghiệp của nhà ta, lần này lại hỏi thăm tiểu thiếp của ta, như thế nào ta có cảm giác, lão già này có chủ ý muốn phá hỏng hảo sự của ta...
" Hồi bẩm hoàng thượng, chuyện này đúng là thật, vi thần hai tháng trước đã nạp một tiểu thiếp vào trong trướng phòng." Phương Tranh thành thành thật thật đáp.
" Hừ, ôn nhu hương lý túy sinh mộng tử, hồng phấn trận trung chỉ túy kim mê*, cuộc sống của Phương đại nhân thật sự là khoái hoạt a." Hoàng thượng nhìn chằm chằm Phương Tranh, cười lạnh nói. ( *: cuộc sống thanh nhàn như tỉnh như say, mỹ nhân trong nhà ngợp vàng son. Ý châm biếm cuộc sống tiêu dao khoái hoạt, vừa có mỹ nhân vừa có tiền bạc.)
Phương Tranh nghe được ngữ khí của hoàng thượng bất hảo, toàn thân không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Lão già này rốt cuộc muốn nói cái gì? Ta nạp tiểu thiếp cũng đâu có trêu chọc đến ngươi? Toàn bộ văn võ bá quan trong triều, mỗi người trong nhà cũng phải có ba bốn tiểu thiếp hầu hạ, như thế nào ngươi không đi quản?
" Ý tứ của hoàng thượng, vi thần....không được rõ ràng." Lần này cũng không phải Phương Tranh giả bộ hồ đồ, mà hắn hồ đồ thật.
" Hừ. Trẫm không tin ngươi không hiểu chút nào, ngươi đã muốn giả ngu không hiểu, trẫm bèn nói cho ngươi biết, ngươi đem Trường Bình công chúa của trẫm đặt ở chỗ nào?"

A? Tại sao lại nhắc đến Trường Bình công chúa đây? Phương Tranh không quản lễ nghi quân thần, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hoàng thượng.
" Hoàng thượng… " Phương Tranh gian nan nuốt nước miếng: " Chuyện này... Vi thần nạp thiếp, dường như cũng không có quan hệ gì vói Trường Bình công chúa?"
Hoàng thượng nghe vậy tức giận, chỉ thẳng vào Phương Tranh: " Cái gì? Ngươi....Ngươi...."
Lão già này phỏng chừng muốn chửi tục hay sao? Nhưng ta cũng đâu có chọc giận tới ngươi? Tức giận như vậy để làm chi?
Phương Tranh dò xét nói: " Thỉnh hoàng thượng bớt giận, vi thần thật sự không hiểu chuyện gì a! Nếu không hoàng thượng ngài hơi đề tỉnh vi thần một chút?"
Thấy bộ dáng cẩn thận của Phương Tranh, hoàng thượng không khỏi vừa giận vừa buồn cười, cũng không hiểu tại sao ái nữ của trẫm, đến tột cùng đã nhìn trúng ý tiểu tử này ở điểm nào.
Đang định hảo hảo mỉa mai Phương Tranh một phen, thì thanh âm của Tào công công từ bên ngoài truyền vào:" Bẩm hoàng thượng, Trường Bình công chúa đến."
Phương Tranh nghe được liền mừng rỡ, tuy hắn tiếp tục thiếu tâm nhãn, nhưng cũng cảm nhận đuợc bầu không khí trong phòng đã tràn ngập mùi thuốc súng, Trường Bình đến đây có thể làm bầu không khí căng thăng hòa dịu đi một chút.
" Hừ. Trẫm đã biết, truyền Trường Bình vào đi." Hoàng thượng thản nhiên nói, ngữ khí mơ hồ hàm chứa vài phần tiếu ý.
" Phụ hoàng…" Còn chưa thấy người, đã nghe thấy thanh âm, bên tai mới vừa tryền tới một thanh âm mềm mại dễ nghe của một người, tiếp theo liền thấy một đạo thân ảnh màu xanh nhạt thoáng qua Phương Tranh, cười khanh khách bước đến trước mặt hoàng thượng.
" Ha ha. Mật Nhi ngoan, hôm nay như thế nào lại đến đây thăm phụ hoàng sao?" Hoàng thượng cười lớn, thanh âm tỏ vẻ cao hứng. Nhìn ra được, hắn thực sự sủng ái nữ nhi Trường Bình này.
" Phụ hoàng....Hôm nay lâm triều lâu như vậy còn chưa tan, người vẫn còn xử lý quốc sự hay sao? Chuyện tình lần trước Mật Nhi nói chuyện cùng người, người chưa quên phải không?" Trường Bình vừa nói vừa xoay đầu lại, nhíu mày nhìn về phía Phương Tranh đang đứng, ngay sau đó, Trường Bình ngẩn người.
" Di? Hi hi, nguyên lai là hỗn đản này....Ách, nguyên lai là ngươi nha, hi hi." Trường Bình vừa nhìn thấy Phương Tranh, không khỏi mừng rỡ, nhảy nhót chạy đến trước mặt Phương Tranh: " Ngươi ở đây làm gì? Hay là ngươi bị phụ hoàng của ta trách tội sao? Ha ha."
Tiểu nha đầu chết bằm, ra khỏi đây thiếu gia ta sẽ chỉnh cho ngươi sống không bằng chết. Phương Tranh âm thầm hận đến nghiến răng, nhưng nể mặt mũi hoàng thượng, hắn đành phải cung kinh hành lễ nói: " Vi thần bái kiến Trường Bình công chúa điện hạ."
Trường Bình công chúa cười đến mức, hai vành mắt cong thành mảnh trăng lưỡi liềm, quen biết tên hỗn đản không có lương tâm đã lâu như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cung kính với mình như thế, tiểu cô nương trong lòng đắc ý không thôi.

Ngoan như thế, bổn cung sẽ mua kẹo đường cho ngươi ăn a, hì hì...
Hoàng thượng vuốt chòm râu nhìn Trường Bình, mỉm cười không nói.
Thừa dịp lúc chú ý của hoàng thượng không có ở trên nguời hắn, Phương Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Trường Bình liếc một cái, thanh âm vo ve như muỗi kêu nói: " Không sai biệt lắm, mau lên một chút, nói với phụ hoàng của ngươi, cho ta về đi." Nơi này không thể ở lâu được, nhanh chóng chuồn mới là chính sách.
Trường Bình vừa thấy Phương Tranh trừng mắt, trong lòng liền kinh sợ, nghe vậy yêu kiều thè lưỡi, nghiêm trang lớn tiếng nói: " Bổn cung muốn tâm sự cùng phụ hoàng, Phương đại nhân, không có việc gì ngươi lui ra ngoài đi."
Phương Tranh cung kính vâng dạ: " Vi thần cáo lui, Ngô hoàng vạn tuế...."
" Được rồi, đừng ồn ào, mau đi ra ngoài đi." Trường Bình có vẻ như không kiên nhẫn, cắt đứt thanh âm của hắn.
Như thế nào lại không có một chút phẩm chất đạo đức của thục nữ vậy, không để cho lão tử nói hết lời….
Ra khỏi ngự thư phòng còn chưa đi được mấy bước. Trường Bình đuổi tới.
"Uy! Ngươi đợi một lát!"
"Có chuyện gì sao?"
" Ngày mai ngươi có ở nhà không? Ta đến tìm ngươi."
" Ngày mai…Ngày mai có khả năng ta sẽ sinh bệnh..."
" A? Ngươi bị bệnh?" Trường Bình khẩn trương đưa tay thăm dò trên trán của Phương Tranh.
Phương Tranh quay đầu né tránh: " Hiện tại ta không bệnh, nhưng ngày mai có thể ta sẽ sinh bệnh."

Phương đại thiếu gia mới nếm thứ hương vị tình yêu nam nữ hoan ái, đương nhiên ngày mai phải đi tìm Yên Nhiên, nào có thời gian rãnh rỗi bồi tiếp tiểu nha đầu này.
" Như vậy là sao?" Phương Tranh nói quá thâm ảo, tiểu cô nương không thể lý giải được.
" Ai, có chuyện gì nói luôn ở đây đi, ngày mai ta không rảnh đâu." Nếu nha đầu kia nghe không hiểu được tình ý cao thượng, Phương Tranh đành phải nói rõ ràng.
" Hừ, lão nương tới thăm ngươi, ngươi cũng dám nói không rảnh...." Trường Bình nhãn châu đảo một vòng, chợt nói: " Được lắm! Ngươi nhất định là đi tới chỗ của hồng bài cô nương, ngươi....Ngưoi hỗn đàn này! Rốt cuộc nàng ta có chỗ nào tốt? Mà khiến cho ngươi say mê thần hồn điên đảo."
Nói dứt lời, Trường Bình ủy khuất dẩu cái miệng nhỏ nhắn, hốc mắt dần dần đỏ.
Trường Bình ủy khuất, Phương Tranh cũng không cao hứng: " Ai ai ai, tại sao lại nói như vậy đây? Cái gì gọi là hồng bài cô nương? Đó chính là phu nhân của ta, hôm qua còn bị nhi tử của Phan thượng thư khi dễ, ta còn không thể lấy lại công bằng cho nàng ta a?"
" Người ta cũng thường xuyên bị ngươi khi dễ đó, như thế nào ngươi không trả lại công bằng cho ta?" Trường Bình căm giận nói, bộ dáng giống như oán phụ bị trượng phu vứt bỏ.
Phương Tranh trợn tròn mắt, nói: " Chuyện này đâu có giống nhau? Ngươi không phải lão bà của ta mà."
Trường Bình tức giận đến mức, thân thể mềm mại nhỏ bé khẽ run nhẹ: " Phương Tranh, ngươi chính là một gã hỗn đản không hơn không kém."
Dứt lời Trường Bình nhào lên, ôm lấy bả vai Phương Tranh hung hăng cắn một cái.
" Ôi! Cứu mạng a! Công chúa cắn người! Buông tay! A không, nhả ra! Mau buông ra! Nếu không nhả, ta trở mặt a…" Phương Tranh đau đớn, nhe răng trợn mắt, thất thanh kêu cứu.
Thẳng cho đến khi bờ vai Phương Tranh ứa máu, Trường Bình mới thỏa mãn tâm nguyện nhả miệng ra, oán hận trừng mắt nhìn Phương Tranh: " Đau không?"
Phương Tranh hơi ngửa cổ, tựa như anh hùng bất khuất nói:" Không đau!"
Trường Bình thấy thế nghi ngờ, hỏi: " Thật sao?"
" Thật! Cũng chỉ giống như gãi ngứa mà thôi, một chút cũng không đau, không tin ngươi cắn chính ngươi thử xem!"
Trường Bình phì cười một tiếng, vừa giận vừa thương đánh Phương Tranh một phấn quyền:" Phi! Ngươi cho ta là ngốc tử a."
Hai người đứng giáp mặt nhau, thật lâu sau không ai lên tiếng, được một lúc, Trường Bình nhỏ giọng nói: " Ngươi…Ngươi không thể…không đi gặp nàng ta hay sao?"

Phương Tranh cười híp mắt lắc đầu: " Vậy không được, các nữ đồng bào chịu khổ cực trong khắp thiên hạ còn đang chờ đợi ta đi giải cứu các nàng ấy nữa cơ mà."
Trường Bình cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: " Nhưng mà.... Ngươi vì sao không đến giải cứu ta đi?" Ngữ khí u oán giống như đang phải chịu dựng nỗi cô đơn khuê phòng dày vò.
Phương Tranh vò đầu, cười khan nói: " Ngươi là công chúa nha, phía sau còn có thiên quân vạn mã canh gác, ta làm sao có lá gan đi cứu ngươi...."
Trường Bình lắc đầu, tựa như muốn ném hết những suy nghĩ phiền não trong đầu ra ngoài, nhìn Phương Tranh nở một nụ cười sáng lạng, nói: " Nếu có một ngày ngươi ngã ngựa, có lẽ bổn công chúa sẽ đi cứu ngươi nha, hì hì..."
" Phi phi phi! Không nói chuyện này nha? Thiếu gia ta có dũng có mưu lại có cả vận khí, đời này sẽ không gặp những chuyện đen đủi như vậy. Không còn chuyện gì chứ? Không có chuyện gì thì ta đi đây." Nói xong Phương Tranh cũng không quay đầu lại, hướng ra phía ngoài tây môn bước đi.
Trong lòng cảm thấy rùng mình, Phương đại thiếu gia không phải người ngu, tình ý của Trường Bình đối với hắn, hắn sớm đã biết rõ rang, nhưng có thể hắn không muốn chấp nhận công chúa, đặc biệt vị công chúa tính tình bất hảo này. Lại nói Phương Tranh sau khi xuyên việt qua, dần dần đã dưỡng thành tính nết thiếu gia, không thể nào tưởng tượng nổi, mỗi ngày bản thân mình cùng với vị nữ tử có quyền thế ngập trời kia ở chung sớm chiều? Đây không phải là khiêu vũ trên lưỡi đao hay sao?
Cái khác thì không nói, nhưng vợ chồng sống chung khó tránh khỏi cãi nhau dăm ba trận, mà nhạc phụ đại nhân lại là đương kim thánh thượng, cãi nhau thì phải kiềm chế một chút, không chuẩn là cho năm trăm tên đao phủ mai phục ở trên mái nhà, chỉ cần công chúa điện hạ tức giận ném chén một cái….
Trong lòng thở dài một hơi, Phương Tranh cảm giác sau lưng như có một đôi mắt thâm tình, không hề chớp động, gắt sao khóa chặt ở trên người của hắn, thẳng cho đến khi thân ảnh của hắn biến mất ở trong nội thành cấm cung.
" Mật Nhi, ngươi rốt cuộc nhìn trúng tiểu tử này ở điểm nào?" Hoàng thượng lẳng lặng không một tiếng động, bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Trường Bình.
Đôi mắt đẹp của Trường Bình vẫn đang si mê ngắm nhìn bóng lưng Phương Tranh biến mất ở sau cung môn, nghe vậy chậm rãi lắc đầu.
" Thiên hạ nam nhân nhiều vô số kể. Trẫm sẽ tuyển cho ngươi một phò mã có thể bao bọc ngươi suốt đời, so với tiểu tử đó còn tốt hơn vạn lần, như thế nào?" Hoàng thượng đau lòng nhìn vị công chúa mà hắn sủng ái nhất này.
"Không!" Trường Binh lắc đầu, biểu tình kiên quyết nói: " Mật Nhi chỉ nhìn trúng hắn, ai cũng không muốn, thỉnh phụ hoàng thành toàn cho Mật Nhi."
Hoàng thưọng không biết làm cách nào, giận dữ nói: " Như vậy đi, phụ hoàng sẽ hạ chỉ, đem ngươi gả cho Phương gia, được không?"
" Cũng không được, phụ hoàng, Mật Nhi muốn hắn thật lòng tiếp nhận người ta, chứ không muốn hắn tiếp nhận vì một đạo thánh chỉ."
" Ngươi thật sự là tự muốn dày vò bản thân mình." Hoàng thượng thương tiếc nói:" Ngươi là công chúa, là ái nữ của trẫm, muốn nam nhân thế nào mà không được hay sao? Hà cớ gì, nhất định phải muốn tiểu tử miệng lưỡi gian xảo đó? Hắn rốt cuộc có điểm nào tốt?"
Hai hàng lệ nóng đã trào ra bên má, Trường Bình vẫn hồn nhiên không phát giác: " Mật Nhi cũng không biết tên hỗn đản này có điểm nào hơn người, nhưng dường như Mật Nhi sinh ra đã không thể thiếu hắn, cho dù trong thiên hạ có hàng nghìn hàng vạn nam nhân tốt hơn, Mật Nhi cũng chỉ nguyện làm người của Phương gia."