Trọng Sinh Quân Y

Chương 33





Trần San thở nhẹ phào từ phòng y tế đi ra, may mắn không có nội thương, chỉ bị bầm, qua hai ngày là tốt rồi.
Từ căn tin trở lại ký túc xá, xoay người leo lên giường, động cũng không muốn động, nhìn ba cái giường khác trống không, trong phòng chỉ còn mình cô.
Nếu như có thể cho Trần San lựa chọn, cô vẫn hi vọng có thể sống cuộc sống như trước kia.

Trái tim Trần San không lớn, chỉ có cuộc sống trước kia là thích hợp với cô nhất, không giống như hiện tại, mỗi giây mỗi phút đều cố gắng để bản thân có thể dung nhập vào đó, là một thế giới không yên tĩnh.
Có lẽ trước kia Trần San cũng từng khao khát có tình yêu, nhưng sau khi trải qua chuyện đó, chìm nổi trong xã hội đã khiến cô nhìn thấy rõ cái gì gọi là sự thật.
Không có ai bên cạnh thì bản thân vẫn có thể tiếp tục sống.


Trần San cảm thấy Hàn Song Lăng có hứng thú với cô, nhưng cũng chỉ là hứng thú mà thôi.

Trần San cũng nhìn ra được Hàn Khải kia có cảm tình với cô, nhưng cũng là chút cảm tình, Trần San không phải đứa ngốc, cho dù phía sau họ là quyền lực thế nào đi nữa, nhưng tình cảm không phải cứ cố gắng là sẽ thành công, mà hiện tại Trần San chính là không nghĩ đi cố gắng ở phương diện này, cứ để theo tự nhiên.

Từ lúc ra trường đến khi tìm việc làm rất lâu dài, nếu đến lúc đó có thể gặp được đối tượng để kết hôn, chỉ cần người có trách nhiệm với gia đình thì vẫn có thể sống bình thản với nhau.
Cho nên Trần San rất hâm mộ Phương Ngôn, tinh thần theo đuổi này, tuy rằng biết không có kết quả, nhưng ít ra sẽ không hối hận vì bản thân đã có cố gắng.

Có lẽ cả đời Trần San cũng không biết đến cái nghị lực này, nhưng như thế thì có làm sao, cuộc sống cứ bình ổn trôi qua đã là quá tốt với Trần San.
Toàn bộ ngày nghỉ, Trần San ngâm mình trong thư viện cùng với sân huấn luyện, bởi vì phương châm của Trần San là kiến thức tốt thì sức khỏe cũng phải tốt.

Lần trước một chiêu đã bị kẻ địch áp đảo dưới thân, Trần San âm thầm chịu kích thích, quyết tâm đi học.

Có lẽ trước đây đi huấn luyện là vì nhiệm vụ, nhưng giờ đây chính là ý muốn của Trần San.
Cùng Mai Tâm Á đến trường, Trần San nhận được điện thoại của Phương Ngôn, định thời gian và địa điểm hẹn.
“Tam, có cảm giác là cậu rất khác.” Tâm Á chạy quanh Trần San đang thay quần áo đánh giá một phen.

“Có cái gì khác?” Trần San nhìn trong gương sửa sang lại quần áo.
“Trước kia cậu luôn lười biếng, nhưng hôm nay có vẻ rất có tinh thần.

Nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng đẹp.” Tâm Á lấy tay sờ mặt Trần San, vẻ mặt như phát hiện ra châu lục mới vậy.
“Cậu có thể đi làm lính điều tra được đấy, đây là do quần áo mình mặc thôi.”
“Cũng đúng, bình thường không thấy, hiện tại thục nữ hơn nhiều.”
“Được rồi, so ra vẫn kém Mai đại tiểu thư, nhỏ nhắn đáng yêu, hoa nhường nguyệt thẹn.”
Tâm Á càng nói càng hăng say: “Phải không, mình cũng biết là mình đẹp, nhưng cậu đừng có yêu mình.”
“Yêu rồi, sớm đã yêu rồi.”
“Cậu nói xem Hàn Song Lăng nghĩ gì khi mời chúng ta ăn cơm, mình cảm thấy hắn không phải là đàn ông tốt.”
“Ai biết, có ăn thì đi.”

“Trong khoảng thời gian này Phương Ngôn cùng hắn dính như keo, không ngờ tới Tứ thiếu cũng có ngày rơi vào lưới tình nha, không chừng mấy em gái ở thủ đô sẽ vây lại tấn công Phương Ngôn a.” Tâm Á cảm thán nói.
“Cậu cũng suy nghĩ quá nhiều rồi, tuy rằng không biết sau này thế nào, nhưng hiện tại Phương Ngôn vui vẻ là được rồi.”
“Chỉ sợ ngày nào đó cậu ấy sẽ khóc thôi.”
“Cậu đừng nói vậy, cậu cũng không hiểu hết hắn ta mà, đừng nghĩ theo hướng xấu là được.”
“Không phải mình chỉ nói trước mặt cậu sao, trước mặt các cậu ấy mình cũng không dám nói, cậu không nhìn thấy Văn Lôi sao, cứ như là bạn trai của cô ấy mời khách vậy, còn tích cực hơn cả Phương Ngôn.”
“A, sao ngửi thấy có mùi dấm chua nha.”
“Tam, mình không có ghen tị đâu, trời đất làm chứng.".