Buổi tối tại Lưu Gia, mọi ngõ ngách đều được chiếu sáng, biệt thự Lưu Gia như một cung điện nguy nga, nó sáng rực cả một vùng trời. Sau khi cùng ăn trưa, Mạc Phong Thần đã thuê hẳn một ekip đến Mạc Gia để trang điểm cho cô.
- “ Này! có cần nhiều người thế không? nhân vật chính đâu phải chúng ta chứ?”
- “ Làm vợ của Mạc Phong Thần thì phải đặc biệt!”
- “ Nhưng tôi không thích trang điểm cho lắm!”
- “ Yên tâm, ekip này rất chuyên nghiệp, em muốn như thế nào thì cứ nói với họ. Ở đây vui vẻ nhé! tôi ra ngoài đợi em.”
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Mạc Phong Thần ngồi dưới phòng khách, tiện thời gian chờ đợi anh liền mở chiếc ipad xem xét một số công việc. Nghe thấy tiếng bước chân, Mạc Phong Thần ngước mắt lên nhìn,
thời gian và không gian lúc này như dừng lại, Tuệ San xinh đẹp như một vị thiên sứ trong chiếc váy dạ hội màu trắng, vẻ đẹp của cô đã hoàn toàn thu hút tất cả khiến Mạc Phong Thần nhìn đến không chớp mắt. Thấy Mạc Phong Thần nhìn mình như vậy Tuệ San có chút ngượng ngùng.
- “ Có …có gì lạ sao? anh nhìn tôi chằm chằm thế?”
- “ Lạ chứ!!!”
- “ Tôi đã nói họ makeup nhẹ nhàng rồi mà….”
- “ Ừm! rất đẹp!”
nghe đến đây Tuệ San cúi gằm ngại ngùng mắt hiện lên ý cười, Mạc Phong Thần sải bước tiến gần về phía cô.
- “ Đi thôi Bà Mạc!”
Tuệ San tiến đến khoác tay Mạc Phong Thần, anh nhìn cô đầy vẻ âu yếm, Tuệ San mỉm cười nhìn anh đầy hạnh phúc. Chỉ mong thời gian trôi chậm lại một chút….
Đến nơi, Tuệ San sững sờ trước khung cảnh nguy nga, một toà lâu đài đồ sộ không thua kém gì Mạc Gia cả, Tuệ San ngó nghiêng xung quanh.
- “ Em tìm gì sao?”
- “ Tôi thử tìm Tiểu Yên.”
- “ Có thể hôm nay Lưu Hàn Thiên sẽ tuyên bố chuyện kết hôn đó!”
- “Lưu Tổng nói với anh hả?”
- “ Phong cách làm việc của cậu ta luôn là thế! một công đôi việc mà.”
- “ Hèn gì bữa tiệc hoành tráng và đẹp như vậy.”
- “ Em còn đẹp hơn…”
- “ Hứm???”
- “ Có muốn đi gặp đối tác với tôi không?”
- “ Không không… câu vừa nãy anh nói gì thế???”
- “ Không có gì. Nếu em không đi thì ở đây đợi tôi một lát, nhớ đừng chạy lung tung biết chưa?”
- “ Anh dặn con nít đấy hả???”
- “ Tôi đi một lát rồi quay lại ngay!”
Mạc Phong Thần véo má Tuệ San rồi rời đi, Tuệ San cũng rất bất ngờ trước hành động của anh, từ xa một ánh mắt chết chóc đang nhìn cô chằm chằm, Tô Lạc Lạc đã để ý cô và Mạc Phong Thần từ lúc hai người đến đây. Công ty đá quý mà cô ta được mời làm CEO cũng là đối tác của Lưu Thị nên việc Tô Lạc Lạc có mặt ở bữa tiệc này cũng hoàn toàn dễ hiểu. Sau lần Mạc Phong Thần có ý từ chối tình cảm lúc trước và vạch rõ ranh giới Tô Lạc Lạc thì cô ta không còn ở lại biệt thự riêng của Mạc Phong Thần nữa, tưởng làm như thế thì anh sẽ thấy có lỗi mà chạy đến tìm cô ta nhưng Tô Lạc Lạc đã lầm, Mạc Phong Thần khi biết chuyện cô ta rời đi, thái độ của anh cũng chẳng chút thay đổi. Tính cách của Mạc Phong Thần cũng vô cùng rõ ràng, không dây dưa cũng không lằng nhằng. Chính vì thế những tin nhắn hay cuộc gọi mà Tô Lạc Lạc gọi đến Mạc Phong Thần chỉ trả lời qua loa, có khi còn chẳng thèm xem. Tuy Mạc Phong Thần đã vạch rõ ranh giới nhưng Tô Lạc Lạc lại không muốn chấp nhận, cô ta vẫn cố chấp nghĩ rằng Mạc Phong Thần chỉ là đang giận nên mới làm thế mà thôi. Nhưng khi thấy anh quan tâm Tuệ San, Tô Lạc Lạc vô cùng ghen tức. Cô ta cố ý tiến đến vờ chào hỏi.
- “ Xin chào! tôi có thể làm quen với cô được không?
thấy người trước mắt vừa xinh đẹp lại lịch sự Tuệ San cũng niềm nở trả lời.
- “ Dạ được ạ! Em là Mộc Tuệ San! rất vui được làm quen với chị.”
- “ Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
- “ Dạ em 22 tuổi ạ.”
- “ Ừm! vậy cũng là sinh viên năm cuối rồi nhỉ?”
- “ Dạ! em cũng sắp ra trường ạ.”
- “ Ừm! đúng là tuổi trẻ tài cao, học hành không đến nơi đến chốn lại muốn cướp chồng người khác.”
- “ Chị…chị nói vậy là có ý gì?”
- “ Nói rõ thế mà không biết hay sao? chị nói cho cô em biết này, ngoài trẻ người non dạ ra thì em chẳng có gì hơn chị cả. Nên đừng giở thói hồ ly để câu dẫn chồng người khác…”
- “ Chồng người khác là sao??? chị nói gì tôi không hiểu…”
- “ Giả ngây thơ hả??? được rồi vậy xin tự giới thiệu với cô tôi là Tô Lạc Lạc, thanh mai trúc mã và cũng là mối tình đầu của Phong Thần.”
- “ Chị là Tô Lạc Lạc???”
- “ Phải! biết thân biết phận thì mau cút khỏi cuộc đời Phong Thần…”
- “ Tại sao tôi phải nghe lời chị? nếu có đuổi thì cũng là anh ấy đuổi tôi…”
- “ Hahaha giỏi thật, tiểu tam bây giờ lại thích lên giọng với chính thất ư? có phải trước đây mẹ cô cũng là tiểu tam nên dạy con gái mình đi cướp chồng người khác không hả?”
Tuệ San lúc này không thể chịu đựng nổi những lời nói vô cùng khó nghe của Tô Lạc Lạc nữa nên cô bắt đầu phản kháng.
- “ Tôi nói cho chị biết này, chị nói tôi như thế nào cũng được nhưng đừng nhắc đến mẹ tôi, chị nói tôi là tiểu tam sao? vậy chị và Mạc Phong Thần đã đăng kí kết hôn hay chưa? và nếu chị thật lòng yêu anh ấy thì chị đã không bỏ đi biệt tích 8 năm trời như vậy, chị có biết Mạc Phong Thần đã tìm kiếm chị suốt nhiều năm hay không?”
- “Việc của tao không cần mà lên tiếng. Tao và Phong Thần sẽ sớm kết hôn mà thôi.”
- “ Vậy thì chúc phúc cho chị, nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép.”
Tuệ San chẳng muốn đôi co với Tô Lạc Lạc thêm nữa, càng nói e là sẽ càng rắc rồi hơn thôi. Thấy Tuệ San định rời đi Tô Lạc Lạc tức giận vì bị cô nói trúng. Cô ta cầm ly rượu trên khay thẳng tay hất mạnh về phía Tuệ San, nhưng bất ngờ hơn là một chàng trai đã kịp đứng ra che chắn cho cô, Tuệ San quay lại nhìn cũng vô cùng bất ngờ.