Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 70: Thế tôi yêu em thì gọi là gì? (H+)





Mạc Phong Thần dù nghe rất rõ nhưng anh vẫn cố tình hỏi lại bằng được.

-“ Em nói gì tôi nghe không rõ, em nói lại được chứ?”

Lúc này Tuệ San cũng ngớ người khi bột miệng nói ra tình cảm của mình, cô bối rối không dám nhìn anh.

-“ Em …. em vừa nói rồi mà!”

-“ Nhưng tôi chưa nghe rõ! chẳng lẽ em không dám nói lại sao?”

-“ Em … em nói là em thích….”

chưa kịp nói hết Mạc Phong Thần đã kéo Tuệ San lại mà hôn khiến Tuệ San hoàn toàn bất ngờ.

-“ Cái này là hình phạt vì nói lại quá lâu.”

-“ Anh nghe thấy rõ mà còn hỏi lại?”

-“ Muốn bị phạt nữa hả?”

Tuệ San nhanh chóng dùng tay bịt miệng Mạc Phong Thần lại.

-“ Sao anh cứ không nói gì mà điên cuồng xông thẳng thế?”

Mạc Phong Thần dùng ánh mắt thâm tình nhìn Tuệ San khiến mặt cô đỏ bừng, anh cứ đứng đó mặc cô bịt miệng mình.

-“ Mạc Phong Thần….. cảm ơn anh đã đối xử chân thành với em, đã luôn bảo vệ em khiến em cảm nhận được cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có…… Mạc Tổng! em thích anh đó! à không Em nghĩ là em yêu anh rồi……..”

Sau khi nghe Tuệ San thổ lộ, ánh mắt và thái độ của Mạc Phong Thần vẫn không đổi, anh nhẹ nhàng kéo tay Tuệ San xuống.

-“ Em định bịt miệng tôi mãi sao?”

-“ Mạc Tổng….. từ lúc gặp được anh cuộc sống của em đã vui vẻ hơn rất nhiều, sống lại được gặp anh là may mắn của em. Cảm ơn anh đã giúp đỡ em…”

Thấy Mạc Phong Thần vẫn im lặng không nói, lòng Tuệ San chợt buồn, cô cười trừ nói thêm.

-“ À…. anh không cần suy nghĩ nhiều đâu, đó là tình cảm của em vậy thôi, anh cứ coi như là em yêu đơn phương cũng được! khi nào anh không còn muốn em ở cạnh anh nữa thì anh cứ nói với em, em sẽ rời đi ngay……. Để em giúp anh nấu ăn nhé!”

Tuệ San định rời đi thì Mạc Phong Thần kéo tay cô lại.

-“ Em định đi đâu? còn chưa nói hết mà!”

-“ Em nói xong rồi!!!”

-“ Còn tôi thì chưa, em nói em yêu đơn phương tôi sao?”

Tuệ San khẽ gật đầu, ánh mắt chợt đỏ hoe.

-“ Thế Tôi yêu em thì gọi là gì?”

Mạc Phong Thần nâng mặt Tuệ San, anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói.

-“ Ngay từ lúc em bước vào cuộc sống của tôi, tôi đã có một cảm giác rất lạ, đúng thật là lúc đầu tôi đã coi em như một người thay thế, nhưng càng ngày tôi càng nhấn sâu vào thứ cảm giác lạ đó mỗi khi gần em, sau khi gặp lại Lạc Lạc thì tôi đã biết rõ cảm giác của mình là gì rồi….. Anh Yêu Em, Tuệ San! Trái tim của anh luôn loạn nhịp khi ở cạnh em, em có thể ở bên anh cả đời được chứ?”

Nghe Mạc Phong Thần nói xong nước mắt của Tuệ San đã chảy thành dòng rơi xuống, những giọt nước mắt hạnh phúc, cuối cùng thì cả hai cũng hiểu thấu lòng nhau rồi. Mạc Phong Thần cúi xuống hôn nhẹ từ trán, rồi mắt, mũi, sau đó là đôi môi đỏ mọng, nụ hôn triền miên khiến Tuệ San như chìm đắm, nhưng chợt cô nhớ ra điều gì đó nên cố đẩy Mạc Phong Thần ra.

-“ Nói yêu anh mà muốn đẩy anh ra rồi sao?”

-“ Nhưng anh nói sẽ nấu ăn…”

-“ Bây giờ anh muốn ăn thứ khác rồi!”

-“ Thứ gì???” Tuệ San ngây thơ hỏi lại mà không biết có một con sói đang rình rập ăn thịt cô.

-“ Thứ gì thì em sẽ biết ngay thôi!”

Mạc Phong Thần cười tà mị ép sát Tuệ San vào tường mà hôn, nụ hôn nóng bỏng khiến cả hai rạo rực vô cùng, Mạc Phong Thần bế bổng Tuệ San lên, hai tay anh đỡ lấy bờ mông to tròn của Tuệ San, tuy dáng người của Tuệ San có chút nhỏ nhắn nhưng vòng nào vòng nấy đều hoàn hảo. Mạc Phong Thần bế thẳng Tuệ San vào phòng ngủ, anh đặt nhẹ cô xuống giường, nụ hôn của cả hai vẫn cứ thế triền miên. Những món đồ vướng víu dần dần được Mạc Phong Thần cởi phăng ra, nhưng Mạc Phong Thần vẫn kiểm soát được bản thân và hỏi ý kiến Tuệ San.

-“ Có được không?”

dù biết cả hai không phải là lần đầu nhưng Tuệ San vẫn rất ngại ngùng, nghe Mạc Phong Thần hỏi như vậy cô cũng không biết trả lời như thế nào, nhưng cô vẫn luôn sẵn sàng trao cho anh tất cả. Tuệ San nhẹ nhàng hôn nhẹ vào môi anh thay cho lời nói. Mạc Phong Thần cười tà mị.

-“ Anh sẽ nhẹ nhàng.”

Mạc Phong Thần tiếp tục “hành hạ” bờ môi đỏ mọng của Tuệ San, tay anh thì lần tìm cởi bỏ những thứ còn sót lại trên người, cậu nhỏ của anh cũng được giải thoát sau bao ngày kể từ lần đầu tiên đó. Nó giương cao và đã sẵn sàng cho một cuộc “Chinh chiến”. Mạc Phong Thần rời bỏ đôi môi đỏ mọng và chuyển sang những vị trí khác, anh hôn từ hõm cổ xuống vùng xương quai xanh của Tuệ San, anh hôn đến đâu da cô ửng đỏ đến đó, tim của cô lúc này cũng đã loạn nhịp và mất kiểm soát luôn rồi. Mạc Phong Thần dùng tay xoa nắn ngực Tuệ San đủ mọi hình dạng, bờ ngược to tròn trắng hồng rất vừa tay khiến Mạc Phong Thần vô cùng hài lòng, anh cúi xuống hôn nhẹ lên phần nhũ hoa đã căng cứng, tay còn lại vẫn không ngừng xoa nắn, Tiếp đến Mạc Phong Thần di chuyển dần xuống phía dưới, anh khám phá nơi bí hiểm nhất của Tuệ San, cô ngại ngùng cố che dấu đi nhưng Mạc Phong Thần không cho phép điều đó. Anh dùng tay thám hiểm, bên trong vẫn khít chặt như vậy, không chỉ thế, Mạc Phong Thần còn nếm chút dư vị ngọt ngào của nơi đó khiến thân thể Tuệ San như tê dại, cô cũng không kịp phản kháng gì cả, cô như bị cuốn theo cảm giác đê mê đó. Sau khi thấy nơi bí hiểm đủ ẩm ướt thì Mạc Phong Thần mới dừng lại, Mạc Phong Thần bắt đầu thâm nhập vào bên trong, Tuệ San có chút khó chịu nên cô cố ngồi dậy, với tư thế này Mạc Phong Thần càng dễ thâm nhập vào hơn, nhưng vì cậu nhỏ quá lớn nên việc thâm nhập có chút khó khắn, Tuệ San sợ hãi ôm chặt cổ Mạc Phong Thần,

-“ Ngoan! thả lỏng một chút!”

Dù khó chịu nhưng Tuệ San vẫn nghe lời anh, sau khi thấy người cô lỏng hơn một chút Mạc Phong Thần liền nhấc hông cô lên chọn đúng vị trí và đâm thẳng vào trong, Tuệ San nhăn mặt khó chịu, nhưng cơn khó chịu rất nhanh sau đó đã mất đi thay vào đó là khoái cảm dâng cao, bên trong của Tuệ San khít chặt đến nỗi đầu óc Mạc Phong Thần như tê dại, anh bắt đầu di chuyển, biết cô không thạo nên anh dùng hai tay cứ thế nhấc hông cô lên rồi lạ thả xuống, với tư thế ngồi này Mạc Phong Thần vừa di chuyển thân dưới vừa có thể đùa nghịch với bầu ngực đang nhấp nhô theo nhịp đẩy kia, căn phòng lúc này cũng đã nóng bỏng và rạo rực vô cùng, những tiếng rên rỉ yêu kiều phát ra từ miệng Tuệ San càng kích thích Mạc Phong Thần hơn. Hết tư thế này đến tư thế khác, thứ màu trắng đục như sữa ấy cứ thế bắn thẳng vào trong người Tuệ San, 4 tiếng đồng hồ cũng đã trôi qua, màn đêm tĩnh mịch cũng dần buôn xuống trong căn phòng đó toàn là tiếng thở dốc và dư vị kích tình của đôi nam nữ đang triền miên cuốn lấy nhau. Dù Tuệ San đã mệt đến nỗi ngất lịm đi nhưng với Mạc Phong Thần thì vẫn là chưa đủ, ngay cả khi bế Tuệ San đi tắm anh cũng “ hành hạ” thân thể Tuệ San không ngừng, cũng coi như là bù đắp bao ngày tháng ăn chay sau lần đầu tiên ấy. Nỗi bứt rứt như được giải toả…