Khương Phong Văn cùng La thị là vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Ai biết lời nói kia của Hà thị, đúng lúc sẽ bị Trưởng công chúa điện hạ nghe được?
Hai người trong lòng không khỏi lo lắng, Trưởng công chúa điện hạ có thể hay không bởi vì Hà thị muốn kim bài miễn quỳ mà giận chó đánh mèo với Ấu An?
Rốt cuộc hai người lâu như vậy cũng chưa ra tới.
Hà thị quỳ gối ngoài cửa hàng, hấp dẫn không ít lực chú ý của người đi đường, Tôn ma ma suy tư một lát, cũng đi hậu đường.
Chờ saukhiTôn ma ma từ hậu đường ra tới, liền đem Hà thị túm vào phòng.
“Là Trưởng công chúa điện hạ nàng nguôi giận sao?” Hà thị tâm tồn may mắn hỏi.
Tôn ma ma cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ hay đấy, đợi lát nữa đi bên ngoài phủ Trưởng công chúa quỳ!”
“Tiểu lục…… Tiểu lục liền không có……”
“Câm miệng!” Tôn ma ma quát lớn một tiếng, rất có một loại cảm xúc nếu Hà thị còn dong dài, nàng liền có ý muốn đánh người.
Trong mắt Hà thị có ý oán trách, lại giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một góc trong tiệm.
Nếu đổi lại là tiểu thất, nàng đã sớm quỳ xuống cầu tình cho mình.
Nàng có sai sao?
Để tiểu lục đem kim bài miễn quỳ cho tiểu thất, cũng là tính toán về sau cho tiểu lục a!
Hiện giờ kinh thành đối với những lời đồn đại về diện mạo của thần Nam Vương Thế tử đều đã được làm sáng tỏ, không biết có bao nhiêu quý nữ ở trong lòng nhớ thương Thế tử, tiểu lục ngày sau không có chỗ dựa vào như thế nào có thể ở trong Vương phủ tạo uy nghiêm?
Dựa vào Trưởng công chúa sao?
Trưởng công chúa dù sao cũng là người ngoài, lại không phải mẹ đẻ của nàng!
“Tu trạch……”
Thừa dịp Tôn ma ma không chú ý, Hà thị nhỏ giọng gọi đứa con thứ hai của mình.
Khương Tu Trạch còn thẳng tắp quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói.
“Ngươi mau đứng lên.” Hà thị nhỏ giọng hô
Khương Tu Trạch lúc này mới quay đầu nhìn về phía mẫu thân mình.
Hà thị chỉ chỉ ngoài cửa: “Về nhà, tìm tiểu thất…… Nhị điện hạ……”
Hà thị không nói toàn bộ ý, nhưng ý tứ Khương Tu Trạch nghe được thực minh bạch.
Sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Ý tứ của mẫu thân mình, để hắn hiện tại về nhà, đi tìm tiểu thất, làm tiểu thất đi liên hệ nhị hoàng tử!
“Tu Trạch ngươi không sao chứ?”
Hà thị lại là thừa dịp cơ hội này chạy đến bên người Khương Tu Trạch.
Tôn ma ma đang cùng Khương Phong Văn nói chuyện quét mắt nhìn sang bên này một cái, cũng không có để ý.
Hà thị thấy Tôn ma ma thu hồi tầm mắt, nắm chặt cánh tay Khương Tu Trạch: “Tu Trạch, Trưởng công chúa không phạt ngươi, ngươi liền không cần quỳ. Về nhà đi, tìm tiểu thất, làm tiểu thất đi tìm nhị điện hạ!”
Khương Tu Trạch ánh mắt âm trầm, nhấp môi không nói một lời.
“Tu Trạch, ngươi có nghe được lời nương nói không?”
Nháy mắt tiếp theo, Khương Tu Trạch dùng sức rút tay mình về, vốn dĩ Hà thị đang ngồi xổm liền một m.ô.n.g ngồi xuống đất.
“Ngươi……”
Khương Tu Trạch thân thể căng chặt đến mức tận cùng, sắc mặt dần dần trắng bệch, yết hầu phát ngứa, lại là một trận kịch liệt ho khan, ho khan, lại có ý tứ buồn nôn.
“Tu Trạch a, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không lại khó chịu?”
Khương Tu Trạch đẩy Hà thị ra, che lại miệng mình, sắc mặt tái nhợt, cũng bắt đầu đỏ lên, gân xanh trên huyệt thái dương đều nổi lên, cả người nhìn qua thập phần thống khổ.
“Ta sớm nói, bảo ngươi ở trong nhà điều dưỡng thân thể cho tốt, bảo ngươi không cần đi trong tiệm, ngươi như thế nào liền không nghe?” Hà thị cả kinh kêu lên.
Tôn ma ma cùng Khương Phong Văn ba người đều quay đầu nhìn lại.
Trong hậu đường, nghe được động tĩnh Khương Ấu An cũng ra ngoài.
Mặc Hoan không ra tới.
“Tiểu lục a, ngươi nhị ca hắn……”
Hà thị muốn xông lên trước, bị Tôn ma ma ngăn cản lại.
“Tiểu lục, nhị ca ngươi thân thể hắn không tốt, ngươi tìm người đưa hắn trở về được không? Coi như là nương cầu……”
Dù là bị ngăn đón, Hà thị vẫn là muốn nói.
Nhưng lời nói không có thể nói xong.
Bị Khương Tu Trạch ngắt lời.
“Đủ rồi!”
Hắn quát mắng ra tiếng.
Giây tiếp theo lại cong vòng eo, bộ dáng có vẻ thập phần thống khổ.
“Tu Trạch, mau tìm đại phu!” Hà thị cả kinh kêu lên.
Khương Phong Văn chậm một nhịp mới phản ứng lại đây, vội vàng hướng tới bên ngoài đi đến.
Tuy nói bọn họ cùng đại phòng quan hệ cũng không tốt, dù như vậy cũng không thể nhìn……
Khương Phong Văn mới vừa bước ra cửa, Khương Tu Trạch thật sự là nhịn không được, oa một tiếng phun ra.
“Tu trạch!” Hà thị kêu lên.
Giây tiếp theo, trước mặt Khương Tu Trạch xuất hiện một người.
Là Khương Ấu An.
Nàng ngồi xổm ở trước mặt Khương Tu Trạch, từ trong tay áo móc ra khăn tay, chà lau vết nôn cho dính vào vạt áo của hắn.
Trên khuôn mặt nhỏ sạch sẽ kia, không có quá nhiều biểu tình, chỉ là nhíu mày càng chặt.
Khóe miệng Khương Tu Trạch, trên vạt áo, trên tay đều bị vết nôn dính vào, chỉ là chất nôn ra phần lớn là chén thuốc còn chưa tiêu hóa hết.
Khương Ấu An cầm khăn tay, lâu khô một chút, cho đến khi bàn tay đem những vết nên đó lâu khô hết, nàng kiểm tra mạch đập của Khương Tu Trạch.
Khương Tu Trạch ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ trước mặt.
Trên tay áo nàng cũng dính phải chất nôn của hắn, nàng lại như là không có nhìn đến, điều đó liền rõ ràng như vậy.
Nàng một tay kiểm tra mạch đập của hắn, một cái tay khác còn cầm khăn tay dơ bẩn kia.
Nàng một chút đều không chê dơ sao?
Khương Tu Trạch ngơ ngẩn nhìn Khương Ấu An.
“Xuân Đào, đi lấy ly nước ấm tới.”
“Vâng, thế tử phi!”
Xuân Đào dựa theo phân phó, lập tức đi lấy nước ấm.
Chờ Xuân Đào mang nước ấm tới, Khương Ấu An kế đó đưa tới trước mặt Khương Tu Trạch, biểu tình của nàng nhàn nhạt, mày nhíu chặt cũng buôn lỏng ra: “Uống.”
Khương Tu Trạch chậm rãi vươn tay, nhìn kỹ, tay hắn còn đang run nhè nhẹ.
Khương Ấu An đem chén trà nhét vào trong tay Khương Tu Trạch.
Khương Tu Trạch cầm chén trà, uống xong ly nước ấm kia.
Ly nước ấm kia, lại như là tăng thêm các loại gia vị, trăm vị giao tạp.
Cho đến khi chén nước đi vào dạ dày, cảm giác buồn nôn của Khương Tu Trạch mới giảm đi một chút. Chỉ là, hắn lại cảm giác trong lòng có chút đau đón, cảm giác âm ỉ cực nhỏ, chính là lại làm người bỏ qua không được.
Trong nháy mắt, hốc mắt Khương Tu Trạch liền đỏ.
“Tiểu lục……”
Sắc mặt Khương Ấu An vẫn không thay đổi, đoạt lại chén trà trong tay Khương Tu Trạch đưa cho Xuân Đào.
“Đại phu tới! Đại phu tới!”
Là Khương Phong Văn gấp gáp trở về, còn mang đến đại phu ở y quán phụ cận.
Khương Ấu An mắt thấy đại phu tới, chậm rãi đứng dậy.
Nàng cũng không nói gì, đi hậu đường.
Khương Tu Trạch vẫn luôn nhìn bóng dáng nàng.
Cho đến khi nàng tiến vào phía sau hậu đường, hắn vẫn còn nhìn cửa hậu đường.
Đại phu bắt mạch cho Khương Tu Trạch, cách nói vẫn là không sai biệt lắm, tì vị suy yếu, còn dặn dò Khương Tu Trạch phải nghỉ ngơi cho tốt.
Chỉ là những lời này Khương Tu Trạch đều không nghe vào.
Trong đầu hắn vẫn là hiện lên, một màn vừa rồi kia.
Khương Ấu An ở hậu đường giặt khăn tay.
Đem những đồ vật nôn mửa ở trên khăn tay giặt sạch sẽ.
“Khụ khụ……” Khương Tu Trạch kịch liệt ho khan lên.