“Nguyên lai thế tử phi thật sự ở Kim Ngọc Các đặt trước trang sức.”
“Các ngươi không nghe được, Mộ tiểu thư vừa rồi cười bao lớn……”
“Nàng vừa rồi khi chê cười thần Nam Vương phủ Thế tử phi, ta liền cảm thấy buồn cười, tự mình không làm rõ quy củ của Kim Ngọc Các, còn không biết xấu hổ chê cười người khác?”
“Chu chưởng quầy mới vừa rồi không phải nói giữ lại cho nàng một cái tinh bài sao? Lấy không ra được bạc, trực tiếp giả bộ bất tỉnh a…..”
“Quá mất mặt.”
Nghe những tiếng cười nhạo từ bốn phía đó, Mộ Đình Nhi nhắm mắt lại giả vờ bất tỉnh gương mặt liền biến thành vỉ pha màu.
Khương Ấu An lạnh lùng cong môi, cũng lười lãng phí thời gian ở trên người Mộ Đình Nhi, nàng chuẩn bị rời đi Kim Ngọc Các, bất quá trước khi rời đi, hướng tới Chu chưởng quầy nói: “Chu chưởng quầy, trong tiệm này của ngươi thật là cái dạng người gì đều có.”
Dứt lời, mắt Khương Ấu An nhìn nữ tử trẻ tuổi cách đó không xa.
Thân mình nữ tử trẻ tuổi cứng đờ, sắc mặt cũng trắng không ít.
Chu chưởng quầy theo tầm mắt của Khương Ấu An nhìn lại, lập tức đã hiểu: “ Thế tử phi xin bớt giận, nàng mới đến Kim Ngọc Các của chúng ta làm việc không bao lâu, vốn là làm việc ở lầu một, nay quản sự ở lầu ba có việc nên để nàng ở trên này. Ngài yên tâm, lần sau tới ngài tuyệt đối sẽ không lại nhìn thấy nàng.”
Khương Ấu An hơi hơi gật đầu.
Chu chưởng quầy đưa Khương Ấu An đến cổng lớn, hắn nhìn bóng dáng Khương Ấu An rời đi, đôi tay nắm lại trong áo, cảm khái thở dài.
“Chưởng quầy, ngươi nhìn thần Nam Vương phủ Thế tử phi vì sao lại thở dài?” Trương quản sự trong tiệm hỏi.
“Chính là nhớ tới một việc, vị Thế tử phi kia cho ta ấn tượng rất sâu sắc!”
“Chuyện gì a?” Trương quản sự lại hỏi.
“Ba năm trước, Thế tử phi còn chưa xuất giá, hẳn là lần đầu tiên tới trong tiệm chúng ta, ta đem nàng trở thành nha hoàn làm việc nặng.”
Trương quản sự kinh ngạc nói: “A, Thế tử phi không phải Khương gia tiểu thư sao? Ngươi như thế nào đem nàng trở thành nha hoàn?”
“Ngươi là không thấy được, trên người nàng dơ hề hề, y phục mặc cũng không phải tơ lụa tốt nhất, thoạt nhìn vừa gầy lại vừa đen, trên người còn có mùi dược. Lúc ấy nàng muốn lên lầu hai, ta không cho nàng đi lên, lúc ấy ta còn chưa phải là chưởng quầy, chỉ là một quản sự, trong tiệm cũng có quy định, khách nhân tới cửa hàng, cần thiết phải mặc y phục sạch sẽ, ta để nàng đi lên, kia nếu bị trừ tiền công thì sao? Đổi lại là ngươi, nàng vừa tiến đến, ngươi phải đem người cấp đuổi đi…… Ta còn là xem nàng đáng thương, một đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, nghĩ nàng khẳng định là tích cóp đủ tiền công muốn mua một bộ trang sức hiếu kính mẫu thân, mới không khi nàng muốn tiền vào, liền đem người đuổi ra ngoài…….”
“Sau đó thì sao?”
“Nàng nói nàng muốn lên lầu hai tìm người, ta liền nói ngươi muốn đi lên, cũng nên thay bộ quần áo, sau đó nàng liền đi rồi.” Chu chưởng quầy than nhẹ một tiếng: “Ta lúc ấy cũng không để ý, đi lầu hai một chuyến, đúng lúc gặp một đôi huynh muội liền đề cử một chiếc trâm hoa mới ra trong tiệm chúng ta. Người muội muội kia rất thích, ca ca liền mua, chờ đến sau khi ta đưa đôi huynh muội kia xuống lầu, Thế tử phi thay quần áo xong lại chạy đến, ta mới biết được, nguyên lại bọn họ đều là người Khương gia……”
“Ca ca cũng mua trang sức cho Thế tử phi sao?”
“Khương gia đại thiếu gia hỏi Thế tử phi vì sao muộn như vậy mới đến……”
Chu chưởng quầy lời còn chưa nói xong, Trương quản sự hỏi: “Vậy Thế tử phi nói như thế nào?”
“Ngươi đừng vội, trước hết nghe ta nói xong.” Chu chưởng quầy tiếp tục nói: “Thế tử phi cũng không có nói nguyên nhân mình đến muộn, chỉ là tùy tiện tìm lấy một cái cớ, sau đó Khương gia đại thiếu gia hỏi nàng có muốn vào xem hay không, Thế tử phi còn chưa nói chuyện, Khương gia thất tiểu thư liền nói muốn ăn bánh gạch cua bán ở đầu đường, quấn lấy Khương gia đại thiếu gia nói đi mua cho nàng…… Sau đó bọn họ liền đi mua……..”
“Rốt cuộc có mua trang sức không?”
“Không bao lâu, Thế tử phi lại tới trong tiệm chúng ta, ta cho rằng nàng là tới mua trang sức, chuẩn bị đề cử cho nàng, Thế tử phi lại hỏi trong tiệm có còn chiếc trâm hoa mà muội muội nàng mang trên đầu kia không, ta nói có, liền mang nàng đi xem. Chỉ là, Thế tử phi nhìn một hồi lâu, cái gì cũng không nói, liền đi rồi…….. Ta lúc ấy cho rằng nàng là đi tìm đại ca nàng lại đây để trả tiền, còn cố ý dặn dò tiểu nhị, chiếc trâm hoa cuối cùng này giữ lại, trước đừng vội bán, chỉ là đợi vài ngày, cũng không thấy người đến……”
Trương quản sự còn không có mở miệng, Chu chưởng quầy nói: “Mỗi ngày các cô nương cùng phu nhân tới trong tiệm chúng ta mua trang sức nhiều như vậy, ta tự nhiên cũng là nghe nói một ít, Thế tử phi kia trước khi xuất giá, là một hài tử đáng thương.”
-
“Mùi thơm quá…….”
Còn chưa lên xe ngựa, Xuân Đào dùng sức ngửi ngửi mùi hương của đồ ăn trong không khí.
Vừa nghe đến bánh gạch cua, đôi mắt Xuân Đào liền sáng, mắt trong mong nhìn Khương Ấu An.
“Muốn ăn liền đi mua đi!”
Khương Ấu An nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Cùng đi đi, ta đi cửa hàng bên cạnh mua chút hạt dẻ rang đường.”
Hộp trang sức giao cho thị vệ trông xe ngựa bảo quản, hai người một đường hướng phương hướng đầu đường đi đến.
“Mua bánh gạch cua xếp hàng rất lâu, ngươi đứng chờ trước, ta đi mua hạt dẻ rang đường, đi đến trong tiệm trước, để tam thúc đem hạt dẻ rang đường cho Khương Lạc, hắn thích ăn.”
“Nô tỳ còn chưa ăn bánh gạch cua bao giờ! Bất quá Thế tử phi như thế nào biết bánh gạch của muốn mua phải xếp hàng lâu?” Xuân Đào hỏi.
Khương Ấu An cười cười, không nói chuyện.
Qua một hồi lâu, nàng mới nói nói: “Chính ngươi xem đi……”
Cửa hàng bán bánh gạch cua người xếp một hàng dài.
“Thật nhiều người a!” Xuân Đào nói thầm một tiếng.
“Mau đi xếp hàng đi.”
Xuân Đào theo tiếng, vội vàng hướng tới đội ngũ chạy tới, chỉ là mới chạy được vài bước, liền va phải một người.
“Xin lỗi……”
Đối phương mở miệng.
Khương Ấu An đang muốn đi mua hạt dẻ rang đường, nghe được giọng nói, nhìn lại.
Người đụng vào Xuân Đào là Khương Nhan.
Khương gia tam thiếu gia.
Ở cách đó không xa, Khương Tu Trạch đang đứng.
Mà lúc này, Khương Tu Trạch cũng nhìn thấy Xuân Đào.
Hắn nhìn đến Xuân Đào, liền theo bản năng đi tìm Khương Ấu An.