Sau khi hai người đi nhà xí, Hoàng Thái Hậu phái người tới tìm Phạm Oánh Nhi, nàng rời đi trước.
Khương Ấu An cũng không vội mà trở về Ngự Hoa Viên, liền chậm rì rì vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh hoàng cung.
“Không nghĩ tới thần Nam Vương phủ Thế tử lớn lên anh tuấn như thế, liền giống như tiên nhân trên trời phong tư trác tuyệt, lúc trước nghe tiểu thái giám Triều Vân Cung nói, ta còn không tin đâu!”
“Cũng không phải là thật sao, thật là tiện nghi cho nữ nhi nhà tiểu thương kia, hiện giờ thần Nam Vương phủ Thế tử chân cũng đã tốt, Hoàng Thượng triệu kiến vài lần, nghe nói còn coi trọng hắn, cũng không biết Phạm Tần kia có hối hận không.”
“Cùng phạm tần có quan hệ gì đâu a?”
“Thế tử khi còn bé thân thể suy yếu, thần Nam Vương phi sợ hắn c.h.ế.t trẻ, chuyên môn thỉnh cao nhân đoán mệnh, vị cao nhân kia nói cần đưa đến một chỗ bảo địa mới có thể nuôi sống Thế tử. Sau khi tính toán nói Vân Thành là thích hớp nhất, thần Nam Vương phi liền ở Vân Thành mua một tòa nhà, tòa nhà kia vừa lúc liền ở ngay bên cạnh nhà bà ngoại của Phạm Tần, mà Phạm Tần cũng là lớn lên ở Vân Thành.”
“Ý của ngươi là, Phạm Tần cùng Thế tử là thanh mai trúc mã?”
“Đâu chỉ đơn giản là thanh mai trúc mã như vậy, nghe nói Thế tử lúc ấy năm tuổi thiếu chút nữa bệnh chết, thần Nam Vương phi trạng thái cũng không tốt, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, sau Thế tử lại qua được, nhưng người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, sau đó Phạm Tần lúc đó còn nhỏ cả ngày đều bồi Thế tử, Thế tử bệnh tình mới chậm rãi ổn định. Lúc ấy thần Nam Vương phi đều đem Phạm Tần nuôi dưỡng như con dâu, bà ngoại Phạm Tần cũng cho rằng hai người ngày sau sẽ thành đôi. Ai biết thế sự khó liệu, Phạm đại nhân cùng thần Nam Vương không hợp, sau khi Phạm Tần kia hồi kinh, đã bị coi như tú nữa đưa vào trong cung. Ngẫm lại xem, Phạm Tần tiến cung mấy năm nay không được Hoàng Thượng sủng ái, quanh năm suốt tháng cũng không thấy được một lần lật thẻ bài, ngươi nhìn lại thần Nam Vương Thế tử, chân đã khỏi, bệnh cũng tốt lên, thiếu niên trời quan trăng sáng, làm quý nữ toàn kinh thành động tâm.”
“Aizzzz, thế sự khó liệu.”
“Ta cùng ngươi nói những lời này, ngươi nhưng chớ có truyền ra đi a!”
“Đã biết.”
Giọng nói sau núi giả xa dần.
Khương Ấu An nhìn bóng dáng hai thái giám.
Nàng hơi nhíu mày lại, quả nhiên.
Phạm Tần cùng Mặc Phù Bạch nhận thức.
Giữa hai người lại có một đoạn chuyện xưa như vậy.
Trong sác là không có viết.
Hơn nữa tác giả cũng sẽ không viết, bởi vì Mặc Phù Bạch không phải nam chính.
Tuy nói Phạm Tần đã vào cung làm phi, cùng Mặc Phù Bạch là không còn khả năng, nhưng là trong lòng Khương Ấu An cũng không quá thoải mái.
Nàng cũng không có tâm trạng ngắm phong cảnh, bước nhanh trở về Ngự Hoa Viên.
Cũng là sau khi Khương Ấu An rời đi, từ chỗ tối đi ra một thân ảnh.
Thiếu niên thanh tú, trên mặt tươi cười ôn nhuận.
“Tiểu Ấu An, năm đó cả ngươi và ta đều sai rồi……. Nếu ngươi và ta không cố chấp như vậy, đại khái kết quả cũng sẽ không giống như bây giờ, có lẽ ngươi và ta có thể ở bên nhau quãng đời còn lại…….”
………..
“Nha.”
Khương Ấu An trong lòng đều là đang nghĩ về những gì hai tiểu thái giám mới thảo luận, không chú ý tới phía trước có người, không cẩn thận đụng vào bả vai đối phương.
“Xin lỗi.”
Khương Ấu An sau khi buột miệng thốt ra, giương mắt nhìn lại, đối phương cũng vừa lúc xoay người.
“Khương Ấu An!”
Khương Ấu An sửng sốt, nhướng mày: “Ngươi thế nhưng cũng có thể tiến cung?”
Thiếu nữ đứng ở trước mặt Khương Ấu An, một thân váy dài mày hồng nhạt rải hoa, nhìn qua chính là trang điểm rất tỉ mỉ.
Mộ Đình Nhi trừng mắt, vừa định quát lớn ra tiếng, lại cố kỵ nơi này là Ngự Hoa Viên, lại là hạ giọng phẫn nộ nói: “Ngươi bớt xem thường người khác! Khi Thánh Thượng nói muốn tổ chức thịnh yến, tỷ tỷ của ta lập tức liền cầu bệ hạ, không cần nói hai lời bệ hạ liền đáp ứng rồi!”
“Đáo ứng để ngươi tiến cung câu rùa vàng? Cũng không biết là công tử nhà ai lại xui xẻo như vậy, bị ngươi coi trọng.” Khương Ấu An cong môi.
Nàng mới không phải vì tìm hôn phu mà tiến cung! Trong lòng nàng chỉ có Cẩm Nam ca ca!
Tiến cung là ý tứ của tỷ tỷ cùng cha mẹ nàng, bọn họ đều khuyên nàng từ bỏ Cẩm Nam ca ca, mà nàng sở dĩ đáp ứng tiến cung, là nghĩ đến làm Khương Ấu An tức!
Ai biết còn chưa cùng tiện nhân này nói được hai câu, tiểu tiện nhân này đã cướp hết lời nói!
Mộ Đình Nhi nhìn chằm chằm Khương Ấu An, trong lòng vừa chua xót lại vừa tức giận, hận không thể cào nát gương mắt kia của nàng.
“Cảm xúc chớ có kích động quá, đừng đem chiếc răng cửa còn lại cắn vỡ nốt.” Khương Ấu An phất phất bụi trên người, trong mắt có khiêu khích.
Mộ Đình Nhi theo bản năng muốn giơ tay lên, nhưng lại vội vàng áp chế cảm xúc của mình lại, bộ n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, gắt gao mà nhìn chằm chằm Khương Ấu An.
Khương Ấu An mắt nhìn Mộ Đình Nhi kia chỉ tức giận đến nỗi tay ẩn ẩn phát run, cười lạnh nói: “Xem ra ngươi cũng không phải quá ngu xuẩn.”
Dứt lời, Khương Ấu An cũng lười phản ứng lại Mộ Đình Nhi, xoay người muốn rời đi.
“Thế tử phi thật đúng là có tâm tình xem phong cảnh, cũng không biết ngươi xem phong cảnh như vậy, nhưng có từng nghĩ tới người một nhà tam thúc của ngươi không?”
Bước chân Khương Ấu An hơi dừng lại, nghiêng người liếc Mộ Đình Nhi.
Mộ Đình Nhi không giận mà cười: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ta nghe nói, trong tiệm tam thúc của Thế tử phi ngươi đã xảy ra chuyện, hơn nữa mấy ngày nay, việc buôn bán càng ngày càng kém, cũng là làm khó Thế tử phi lúc trước tỉ mỉ chuẩn bị một hồi tú đài a…….”
Khương Ấu An không nói một lời, lạnh lùng nhìn Mộ Đình Nhi.
Mộ Đình Nhi lúc này trong lòng thoải mái, ngôn ngữ cũng càng thêm khoe khoang: “Một cái xưởng nho nhỏ, cũng vọng tưởng lên trời đâu? Ai nha, không cẩn thận nói lời nói thật, Thế tử phi ngươi tính tình lớn, nhưng chớ có cùng ta so đo a, nơi này là Ngự Hoa Viên, nháo ra chuyện tới, liền không tốt ~”
Khương Ấu An híp mắt, đáy mắt phát ra ra quang mang nguy hiểm.
“Không có việc gì, ra hoàng cung ta chờ ngươi.”
Sắc mặt Mộ Đình Nhi tức khắc trầm xuống, đáy mắt có cảnh giới, bước chân cũng lui về phía sau vài bước.
“Vậy không cần! Ta cùng Chiêu Vân phu nhân cùng một đường ra cung, cha mẹ ta buổi chiều chính là mở tiệc chiêu đãi Chiêu Vân phu nhân!” Mộ Đình Nhi lại cười lạnh: “Thế tử phi biết Chiêu Vân phu nhân đi? Chút thời gian gần đây, Cẩm Tú Trang của Mộ gia ta nhận đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, đều là hướng về phía Chiêu Vân phu nhân cùng vu thêu mà đến, ta có một vị biểu tỷ đi theo Chiêu Vân phu nhân học vu thêu, chuyện này hẳn là Thế tử phi cũng có nghe thấy……”
“Thế tử phi am hiểu thêu thùa, hẳn là đối với vu thêu cũng cảm thấy có hứng thú đi? Nếu không ta sẽ nói với Chiêu Vân phu nhân một hai câu?”
“Ngươi nói có tác dụng sao? Nếu ta nhớ không nhầm, mẫu thân ngươi từng là nha hoàn hầu hạ Chiêu Vân phu nhân, ngươi chỉ là nữ nhi của một nha hoàn, lại tính là cái đồ vật gì đâu?” Khương Ấu An đôi tay khoanh lại, không nhanh không chậm hỏi ngược lại.
“Ta không phải cái đồ vật!”
“Ồ, ngươi đương nhiên không phải cái đồ vật.” Khương Ấu An hơi hơi gật đầu: “Ta hiểu.”
Mộ Đình Nhi mới phản ứng lại đây, chính mình bị Khương Ấu An chơi đểu!
Nàng cũng không che giấu được dũ tợn trên mặt mình: “Khương Ấu An, ngươi chờ đó! Xem cửa hàng của tam thúc ngươi là bị Cẩm Tú Trang của Mộ gia chúng ta cướp đi như thế nào! Ngày sau, Cẩm Tú Trang của Mộ gia chúng ta sẽ vì vu thêu mà nổi tiếng thiên hạ, mà cửa hàng tam thúc của ngươi liền chờ đóng cửa đi!”
“Mặt thật lớn! Ngươi thật sự cho rằng, toàn bộ Diệu Quốc cũng chỉ có Chiêu Vân phu nhân sẽ biết vu thêu?”
Không có biểu tình phong phú giống như Mộ Đình Nhi như vậy, cũng không có cao giọng, Khương Ấu An chỉ là dùng một loại biểu tình từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng.
Cũng là sau khi lời nói kết thúc, khí thế của Khương Ấu An cũng ra tới.