Độ cong ở khóe miệng Khương Ấu An dần dần biến mất, giống như là đang lâm vào hồi ức, nàng nhỏ giọng nói: “Năm ấy tám tuổi, ta mới trở lại Khương gia, có lẽ là bởi vì không quen với khí hậu, ta hay bị bệnh….. Còn nhớ rõ, có một lần ta cùng Khương Diệu Diệu cùng nhau mắc bệnh, ngày đó ban đêm Khương Diệu Diệu đã bị sốt cao, bên ngoài ồn ào nhốn nháo, nguyên lai là trong nhà tìm mấy đại phu đến xem bệnh cho Khương Diệu Diệu…..”
“Trên có tổ mẫu, dưới có người hầu trong nhà, toàn bộ đều vây quanh Khương Diệu Diệu, lại không biết, ngày đó ban đêm, ta cũng rất khó chịu……. Khó chịu đến nỗi muốn uống một ngụm nước cũng chỉ có thể tự mình từ trên giường bò dậy tự mình đi đổ nước uống. Khi đó, ta còn tưởng rằng ta cứ như vậy mà chết, bởi vì thật sự rất khó chịu…..”
Khương Ấu An hít hít cái mũi, nàng vươn tay giữ chặt bàn tay to của Mặc Phù Bạch.
Mặc Phù Bạch không có cự tuyệt, hắn chỉ là nhìn ngón tay đang run rẩy kia của Khương Ấu An.
“Ta còn tưởng rằng ta sẽ chết.” Trong giọng nói của nàng toàn là ủy khuất, tay nhỏ nắm chặt bàn tay to của hắn, giống như làm như vậy bản thân mới có thể dễ chịu.
“Mặc Phù Bạch, ngươi biết không? Thời điểm tứ ca quỳ xuống, lòng ta giống như là bị kim đ.â.m thật khó chịu. Ngày đó ban đêm, là tứ ca phát hiện ta không ở đó, khi tất cả mọi người cho rằng ta ngủ rồi, là tứ ca cảm thấy không thích hợp, hắn đến trong phòng ta, mới phát hiện ta bị bệnh...... Sau lại là hắn giúp ta gọi đại phu, đại phu kia đều nói, nếu là chậm một chút, ta có lẽ sẽ lưu lại di chứng, cho nên ở trong lòng ta vẫn luôn cảm kích tứ ca.....”
“Ta cũng đau lòng hắn nhất, bởi vì ta biết bị bệnh sẽ khó chịu như thế nào.......”
“Vì để hắn tốt lên, ta đi học y, mỗi khi mùa đông đến, là thời điểm thân thể hắn suy yếu nhất, ta sẽ ở trong phòng hắn ngủ dưới đất, suốt đêm trông chừng hắn.......”
“Ngươi biết Võ Linh Hoa không? Chỉ biết ở trên núi Võ Linh có một loại hoa, mùa đông sẽ nở hoa, rất nhiều người gặp qua, đều nói loại hoa này rất đẹp, tứ ca khi còn nhỏ đã từng thấy một lần, rất thích. Tuy rằng hắn không nói, nhưng là ta biết, bởi vì mỗi lần nghe được có người nhắc tới Võ Linh Hoa, ánh mắt hắn đều sẽ hơi hơi tỏa sáng.......”
“Cho nên mỗi khi mùa đông đến, ta đều sẽ đi một chuyến đến núi Võ Linh, vì hắn ngắt lấy Võ Linh Hoa, chờ đến khi hắn ngủ dậy, là có thể nhìn đến bình hoa Võ Linh Hoa, chẳng sợ hai ngày liền sẽ héo tàn, ta cũng nguyện ý nhìn hắn lộ ra tươi cười cao hứng.”
“Trên núi Võ Linh thực sự rất lạnh, có một lần ta bị nhốt ở trên núi không có cách nào xuống núi, ngày đó ban đêm, ta thiếu chút nữa bị c.h.ế.t rét ở trên núi…….”
“Tứ ca vì Khương Diệu Diệu quỳ xuống cầu xin ta……. Hắn vì cái gì muốn quỳ xuống…….”
Mặc Phù Bạch không nói gì, chỉ là nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Ấu An, bao bọc lấy nàng tay nhỏ.
Cảm nhận được độ ấm từ bàn tay to kia truyền đến, Khương Ấu An nhẹ nhàng nức nở, như là có người chịu nghe nàng phát tiết, càng thêm ủy khuất.
“Khi còn nhỏ, Khương Diệu Diệu làm vỡ bình hoa tổ mẫu yêu thích nhất, Khương Diệu Diệu sợ đến mức khóc nhè, sau đó mọi người tiến vào, nhìn đến Khương Diệu Diệu khóc, liền cho rằng là ta làm, Khương Diệu Diệu khóc càng to, bọn họ càng trách cứ ta……. Ta giải thích, bọn họ lại nói ta không phải đứa trẻ ngoan, Mặc Phù Bạch, ngươi nói vì cái gì bọn họ đều không tin ta?”
“Vì cái gì không có một chút nào đau xót ta?”
Từng giọt nước mắt chảy xuống dưới, tiếng nói nàng khàn khàn, tràn đầy nồng đậm ủy khuất.
Mặc Phù Bạch nhấp môi, chậm rãi vươn tay, rơi xuống trên mặt Khương Ấu An, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.
“Không khóc.”
Tiếng nói của hắn rất nhỏ, có loại cảm giác không rõ cảm xúc.
“Ta cũng không muốn khóc a, chính là nước mắt nó thành tinh, nó tự mình từ trong mắt chạy ra……”
Khương Ấu An ngồi thẳng thân mình, bộ mặt ủy khuất nhìn Mặc Phù Bạch, bẹp miệng, trên lông mi còn dính nước mắt.
Mặc Phù Bạch muốn cười.
Rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương mới cập kê không lâu.
Uống rượu vào, nơi nào còn có trầm tĩnh cùng đoan chính ngày thường hay giả vờ.
“Vậy ngươi nói, làm thế nào mới có thể khống chế được nước mắt thành tinh?”
Khương Ấu An nấc một cái, vô cùng đáng thương vươn tay: “Mặc Phù Bạch…… Ngươi ôm ta một cái đi……”
Mặc Phù Bạch: “…………”
“Ta muốn ôm một cái……”
“…… Lại đây đi……”
Tiếng nói của hắn phá lệ nhỏ.
Khương Ấu An lập tức nhào vào trong lòng n.g.ự.c Mặc Phù Bạch, hai cánh tay nhỏ ôm cổ hắn, cũng thuận thế ngồi ở trên người hắn, đem mặt vùi vảo trong n.g.ự.c hắn.
Từ lúc hai khối thân thể vừa mới bắt dầu tiếp xúc, cơ thể hắn trong nháy mắt cứng đờ, một lúc sau mới dần khôi phục lại.
Cho đến khi tiểu cô nương trong lòng n.g.ự.c khép lại đôi mắt, phát ra tiếng hít thở đều đều, Mặc Phù Bạch mới chậm rãi giơ tay, ngón tay thon dài như trúc, đụng vào mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng vỗ về, động tác thực nhẹ rất chậm.
Không khí trong phòng thực an tĩnh.
Động tác trên tay Mặc Phù Bạch không ngừng, từng chút từng chút một, chỉ là trên khuôn mặt dung nhan tinh xảo kia, đôi mắt như đang lâm vào suy nghĩ.
Cũng không biết là qua bao lâu, hắn mới nhẹ giọng hỏi: “Khương Ấu An, ngươi còn nhớ rõ thành thân đêm đó ngươi đã nói gì không?”
“Ngươi nói…… Ngươi, không tin số mệnh……”
……
Hôm sau.
Sắc trời đại lượng.
Khương Ấu An cảm thấy đầu mình có điểm choáng váng.
Nàng mở to mắt, xoa xoa mình huyệt Thái Dương, đột nhiên phát hiện, đây không phải phòng của nàng???
Ách…… Đây giống như là phòng của Mặc Phù Bạch?
Tình huống như thế nào?
Khương Ấu An đã quên không còn một mảnh.
Chỉ nhớ rõ, buổi chiều nàng làm rất nhiều đồ ăn, còn cầm rượu hoa đào lấy từ Tuyết Dao tỷ, tới tìm Mặc Phù Bạch uống rượu……
Nguyên lai trọng sinh một đời, nhớ lại ký ức trước khi xuyên sách, tửu lượng của nàng vẫn kém như vậy…….. Uống một ly đã say……..Cũng không biết tối hôm qua nàng có nói lung tung cái gì hay không…..
“Xuân Đào?” Nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, Khương Ấu An liền gọi.
Xuân Đào vội vàng đẩy cửa mà vào, “Thế tử phi, ngài tỉnh rồi?”
“Ân…… Thế tử gia ở đâu?”
Xuân Đào nhìn Khương Ấu An với đôi mắt khó hiểu: “Thế tử gia đang ở thư phòng! Vừa rồi Từ thị vệ còn cùng nô tỳ nói, nếu là thế tử phi ngài tỉnh, liền qua đi thông tri một tiếng, Thế tử gia muốn cùng ngài cùng nhau ăn cơm sáng.”
“Hắn tối hôm qua đều là ở thư phòng?”
Xuân Đào cười hắc hắc: “Cái này nô tỳ cũng không biết.”
“Xuân Đào, ngươi đây là ánh mắt gì?”
“Thế tử phi, nô tỳ đột nhiên minh bạch ngài vì cái gì nói, Thế tử gia chung rất tốt!”
Khương Ấu An: “?”
“Bởi vì Thế tử gia đối ngài thực đặc biệt.”
Đặc biệt sao?
Hắn xác thật là rất tốt, đại khái là bởi vì chính mình cùng hắn lần đầu tiên gặp mặt phương thức tương đối đặc biệt?
Sau đó, mặc dù thời gian ở chung khá ngắn, hắn coi nàng như người một nhà?
“Thế tử phi, nếu ngài có thể sớm một chút sinh hài tử cho Thế tử, mẫu bằng tử quý, liền càng tốt!”
Khương Ấu An thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình.
“Mẫu bằng tử quý?”
“Đúng vậy! Vương gia cùng phu nhân đều sẽ tán thành ngài, những người đó cũng không dám ở trước mặt ngài làm càn!”
Còn đừng nói.
Mẫu bằng tử quý nàng là không rõ ràng lắm.
Nhưng dựa theo tiết tấu đang phát triển hiện tại, Mặc Phù Bạch đều không chê nàng ngủ ở trên giường của hắn, ngày nào đó tâm huyết dâng trào, sợ là sẽ tìm đến nàng viên phòng…..
Cùng Mặc Phù Bạch làm chuyện đó……
Khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên đỏ, Khương Ấu An lập tức ngăn lại ý tưởng tà ác kia của chính mình.