Mặc Phù Bạch không nói gì, chỉ là dùng một loại ánh mắt thâm thúy, thật sâu mà chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ kia của Khương Ấu An.
“Trên mặt ta có gì sao?”
Hắn như vậy nhìn mình, Khương Ấu An còn tưởng rằng trên mặt mình có dính cơm hay gì đó.
Cơm hay gì đó là không có, bất quá nàng phát hiện, môi dưới của Mặc Phù Bạch có dính một ít dầu mỡ, không nhìn kỹ, là không nhìn thấy.
Nàng từ trong tay áo móc ra một cái khăn, lại đứng dậy, cong vòng eo, đột nhiên tiến lên, trong nháy mắt kia, Mặc Phù Bạch theo bản năng lui về phía sau, nhưng Khương Ấu An tiến lại càng gần, còn nói: “Đừng nhúc nhích.”
Mặc Phù Bạch mím môi.
Khương Ấu An cầm khăn tay nhẹ nhàng lau dầu mỡ ở dưới môi Mặc Phù Bạch, mùi hương trên khăn tay tản mát ra mùi thơm là cùng một mùi hương trên cơ thể nàng, quanh quẩn ở bên mũi.
Khuôn mặt nhỏ của nàng ở trước mặt phóng to ra, đôi mắt thường xuyên đầy ý cười, ở vị trí đuôi mắt bên phải, có một cái nốt ruồi rất nhỏ.
Sau khi lau xong, gần gũi đối diện, đôi mắt nàng tức khắc cong thành hình trăng non.
“Sạch sẽ rồi!”
Nàng lui về phía sau, mùi hương quanh quẩn ở bên mũi, trở nên nhạt nhòa, lại như có như không câu lấy cảm xúc nào đó ở chỗ sâu nhất trong trái tim.
Hai cái đầu ở cạnh cửa, đôi mắt đều mở to.
Vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm!
Đây là nhi tử của bọn họ sao???
Nha đầu kia đến gần như vậy, hắn thế nhưng không có một chút phản ứng?
Vương phi cắn khăn tay, nhớ trước đây, thời điểm nhi tử nàng mới mười tuổi, hắn ở bên miệng dính cơm, nàng hỗ trợ lau, hắn lại vỗ rớt tay nàng.
Ô ô ô.
Con lớn không nghe lời mẹ.
“Mặc Phù Bạch……”
Khương Ấu An mới vừa hô lên tới, thần Nam Vương bên cạnh cửa thiếu chút nữa không ngã gục trên mặt đất, cũng may Cung Ngọc Yến phản ứng mau, bắt lấy cổ áo phía sau hắn, túm lại.
“Có tiếng gì vậy?” Khương Ấu An vừa định đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem, Mặc Phù Bạch giữ chặt cổ tay của nàng.
“Hẳn là hai con mèo ta nuôi dưỡng không an phận đi.”
Trên trán Khương Ấu An hiện ra dấu chấm hỏi: “Lần trước ta tới Tùng Tuyết Viện, như thế nào không gặp a?”
“Ngươi tới sớm.”
“Nga.” Khương Ấu An lại ngồi xuống: “Vừa rồi ta muốn nói cái gì, đúng rồi, Bạch thần y khi nào tới chữa trị chân cho ngươi a?”
“Trong hai ngày này....”
Cung Ngọc Yến túm phía sau cổ Mặc Vân Phi hướng trong viện Tùng Tuyết Viện đi đến: “Thiếu chút nữa liền lộ rồi, ngươi bị động kinh a?”
“Phu nhân, nha đầu này có phải hay không có điểm lớn mật, dám thẳng hô con ta tên?”
Một chân Cung Ngọc Yến đá vào m.ô.n.g Mặc Vân Phi, mắt trợn trắng: “Nhi tử ngươi cũng chưa nói cái gì, ngươi có ý kiến gì!”
Mặc vân phi che lại m.ô.n.g của mình, ngẫm lại cũng đúng, vội gật đầu nói: “Phu nhân nói rất đúng……”
Cung Ngọc Yến nhéo khăn tay chà lau khóe mắt không có nước mắt: “Con ta rốt cuộc thông suốt, Vương gia, ngươi nói chúng ta có phải hay không thực mau là có thể bế lên tôn tử?”
“Chỉ cần cái kia của con ta không có vấn đề, bế lên tôn tử là chuyện sớm hay muộn.” Mặc Vân Phi nghiêm trang nói.
“Lăn, cái kia của ngươi mới có vấn đề!” Cung Ngọc Yến trừng mắt.
“Phu nhân, ta có vấn đề hay không, thử xem chẳng phải sẽ biết sao, ai nha lỗ tai ta muốn đứt....... Phu nhân hạ thủ lưu tình……”
Cao thị vệ ngay lúc này tiến vào, vừa lúc nghe được một câu nói cuối cùng kia của thần Nam Vương.
Hắn khóe miệng run rẩy…… Vương gia cùng Vương phi đây là khi dễ hắn ở Vương phủ không nha hoàn thích sao?
Cao thị vệ đi bẩm báo, bên ngoài có người tìm Khương Ấu An.
Nguyên lai là tam thúc làm người đưa tới quần áo mới trong tiệm, đây là chuyện nàng đã nói với tam thúc tam thẩm từ trước.
Nàng tương đối bận, liền vẽ vài bản vẽ đưa cho tam thẩm, để nhóm phùng công dựa theo kiểu dáng quần áo trên bản vẽ tới làm, sau đó đem quần áp hoàn thành hơn phân nửa mới đưa đến chỗ nàng, nàng căn cứ theo sản phẩm lại cải tạo lại một chút.
Liên tiếp mấy ngày, Khương Ấu An cũng chưa ra cửa, một phần là muốn khi Bạch thần y tới trong phủ chữa trị chân cho Mặc Phù Bạch, một phần cũng là vội vàng đem quần áo ra làm lại.
Cho đến ngày thứ năm, Bạch thần y còn không có tới, , Khương Ấu An cùng Xuân Đào cầm quần áo đã sửa xong đem đi đến tiệm của tam thúc.
Khi ra cửa, trời còn sớm, chờ Khương Ấu An đến trong tiệm, bên ngoài trời liền bắt đầu tối.
La thị cười khanh khách nói: “Xuân Đào a, phiền toái ngươi đem quần áo đem vào hậu đường đi a!”
“Không phiền toái.” Xuân Đào đồng ý, đi hậu đường.
La thị đem Khương Ấu An túm đến một bên, thấp giọng nói: “Ấu An a, ta nghe nói muội muội của ngươi trà trộn vào Vương phủ, ngươi có thấy Bạch thần y không? Chân Thế tử còn có thể chữa trị sao?”
“Ta ở trong phủ đợi mấy ngày, cũng chưa thấy Bạch thần y xuất hiện, có lẽ là mấy ngày nay có chút vội, còn chân của Mặc Phù Bạch, khẳng định sẽ tốt lên.” Khương Ấu An lại cười nói: “Tam thẩm đừng lo lắng, chờ Bạch thần y vừa xuất hiện, ta sẽ cùng hắn nói tình huống của Tuyết Dao tỷ.”
“Được được.”
La thị lại cùng Khương Ấu An nói lên mấy ngày này trong tiệm sinh ý: “Nửa tháng tới trong tiệm chúng ta người đặt làm quần áo cũng nhiều không ít, bất quá đều là bá tánh bình thường, tuy là như thế, ta và tam thúc ngươi cũng thực vừa lòng.”
“Tam thẩm, như thế này vẫn chưa đủ! Hai ngày nay ta cũng nghĩ, có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất mở ra độ nổi tiếng của cửa hàng chúng ta, liền phải chờ đến ngày thưởng thu tiết đó.”
“Ngày thưởng thu tiết?” La thị khó hiểu.
Khương Ấu An đem ý nghĩ của chính mình nói cho La thị.
La thị nghe vậy, kinh ngạc nói: “Đi tú? Đi như thế nào tú, tìm ai?”
“Đương nhiên là tìm những khuê nữ nhà bá tánh bình thường đó, đào hoa tiết của Diệu Quốc chúng ta, thưởng thu tiết, kỳ thật là một cơ hội để nhiều nam nữ chưa lập gia đình gặp nhau, ngày đó sẽ có rất nhiều cô nương trang điểm xinh đẹp đi trăm tú lâm thưởng cúc, hy vọng ngày đó có thể gặp gỡ được người có thể làm mình rung động. Chúng ta không bằng liền nhân cơ hội này, chọn lựa một ít cô nương nhan sắc không tồi, ở ngày đó cho bọn họ trang điểm xinh đẹp, để các nàng mặc quần áo mới của tiệm chúng ta, ở trên đài chúng ta dựng đi tú, đến lúc đó sẽ hấp dẫn rất nhiều người qua đường tiến đến xem. Các nàng đã có thể thể hiện mình, trong tiệm chúng ta cũng có thể mở ra độ nổi tiếng, một công đôi việc, cớ sao không làm đâu?”
Khương Ấu An thật ra không sợ những cô nương đó không đáp ứng, vốn dĩ dân phong Diệu Quốc cũng không nghiêm cẩn như vậy.
La thị lộ ra biểu tình đau lòng: “Nhưng những cô nương đó mặc qua quần áo, quay đầu lại liền không bán được rồi! Như vậy trong tiệm chúng ta không phải tổn thất rất lớn sao?”
Khương Ấu An giữ chặt La thị tay nói: “ Tam thẩm, xá không hài tử bộ không lang, huống hồ những cô nương đó nếu là cảm thấy quần áo trên người mình mặc đẹp, muốn mua về không phải cũng không có đâu? Người tin ta, thưởng thu tiết ngày đó, tất nhiên cũng có rất nhiều thế gia phu nhân cùng công tử tiểu thư từ từ đi trăm tú lâm, chúng ta ngay lúc này tổ chức một hồi đi tú, là cơ hội thích hợp nhất.”
Khương Ấu An con ngươi lóe rực rỡ lấp lánh quang.
“Nương, ta cảm thấy chủ ý này của muội muội Ấu An không tồi!”
Khương Dương tại hậu đường luyện võ cũng ra tới, vừa lúc nghe được lời Khương Ấu An nói.
Khương Dương trên mặt còn mang theo một tia chờ mong.
“Lúc đó Ấu An cùng tam thúc ngươi nói một tiếng?”
“Được, đến lúc đó chúng ta cũng bàn kế hoạch cụ thể về việc đi tú.”
Khương Ấu An mới vừa nói xong, thấy Khương Dương nhìn ngoài cửa, biểu tình sửng sốt.