Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 27: 27




Giữa lúc Lâm Liên Kiều có ý nghĩ buông xuôi mà giao mình cho Sở Quân Huân, thì bất ngờ tiếng gõ cửa phòng vang lên liên hồi mấy cái, rồi giọng nói của người làm nói vọng vào ngay sau đó.

"Thiếu gia, Lâm lão gia cho người tới đưa Lâm tiểu thư về, người nhà họ đang ở trước cổng rồi."
Lâm Liên Kiều hai mắt sáng rỡ, liền vội vã đẩy Sở Quân Huân ra khi anh đang mất tập trung.

"Cha cho người đến đón em rồi, em phải về thôi."
Cô ngồi bật dậy, nhanh chóng chỉnh trang lại đầu tóc rồi váy áo, bộ dáng hấp ta hấp tấp như muốn rời đi càng nhanh càng tốt.

Sở Quân Huân kéo tay cô lại, anh quả thật không nỡ, đôi mắt của anh đã nói rõ lên điều đó, nó chẳng nghiêm khắc, cũng chẳng giận dữ ra lệnh như thường thấy.

"Đừng đi."
"Không được, nếu việc em ở qua đêm tại nhà anh mà bị truyền ra ngoài thì không hay đâu."
"Anh không quan tâm."
"Nhưng cha em quan tâm.

Xưởng vải nhà em do danh tiếng tốt của cha em mới được như bây giờ, nếu vì em mà làm ảnh hưởng đến cha, em sẽ thấy rất có lỗi."
"Vậy em không thấy có lỗi với anh sao?"
Lâm Liên Kiều biện giải một câu, anh đáp lại một câu tuyệt đối không chịu nhường.

Nhưng trong đáy mắt của anh, cô không nhìn thấy được sự quyết liệt, có lẽ anh vẫn sẽ để cô về nếu như cô chịu làm gì đó cho anh.

Nắm bắt tâm lý này, Lâm Liên Kiều đưa tay lên ho khan một cái, không biết cô sắp làm gì mà hai má lại ửng lên màu hồng nhạt.

"Thật hết cách với anh…"

Cô chậm rãi bước tới, lấy tay nâng cằm anh lên, người hạ thấp xuống và rồi trao cho anh một cái hôn môi nồng nàn.

Đây là điều mà Sở Quân Huân luôn mong chờ, nhưng khi gặp phải, anh cũng ngỡ ngàng mà đứng hình không thể tin nổi.

Nụ hôn kéo dài chừng vài giây rồi cô lại chậm rãi rời môi anh, trong lòng bỗng nhiên có chút luyến tiếc nhưng cô không đủ can đảm để tiếp tục.

"Em về đây, gặp lại anh sau.

Nhớ dưỡng thương đấy."
Cô e dè nói rồi vội vàng rảo bước đi nhanh, cô cũng thẹn thùng đến mức không thể ở lại lâu, lần đầu tiên cô chủ động thế này nên tâm trạng vô cùng bối rối.

Sở Quân Huân vẫn ngồi yên như bức tượng nhìn cô rời đi, anh nhấc bàn tay lên sờ lướt trên môi của mình, hơi thở của cô như vẫn còn vấn vương.

Dù đây không phải nụ hôn đầu của hai người, nhưng anh cảm thấy nụ hôn lần này khác biệt thấy rõ, hình như anh ngày càng chạm đến trái tim của cô rồi, anh cảm nhận được, cũng vô cùng hạnh phúc.

Lâm Liên Kiều ngồi xe hơi trở về, trên đường vắng chỉ còn một vài hàng quán bán đêm sáng đèn, sương lạnh cũng rơi mỗi lúc một nhiều, cô ngồi trong xe mà cũng thấy lành lạnh, đúng là đã khuya lắm rồi.

Đến lúc về tới nhà, cả căn nhà cũng chỉ còn màu đèn vàng của những chiếc đèn ngủ, đèn lớn trong nhà toàn bộ đều tắt hết cả.

Cô nhẹ chân bước lên lầu, đi ngang qua phòng của cha cô, cô dừng lại vài giây để nhìn vào cánh cửa đang đóng kín.

"Chắc cha đang giận mình lắm."
Cô thở dài, mang gương mặt rũ rượi tiếp tục trở về phòng.

Kể từ hôm đó, cha cô và cô ít nói chuyện hơn hẳn, cô luôn ở trong phòng ôn luyện, tối nào cũng nghe tiếng xe của cha khuya khoắt mới về.


Cô vẫn luôn không hiểu vì sao, cha cô lại có thành kiến với Sở Quân Huân đến vậy.

Nếu nói cha cô vì không thích giao thiệp với người làm quan thì thật không thuyết phục, vì cha của Tiêu An cũng làm quan và cả anh ta cũng hướng đến con đường làm quan chức, mà cha cô vẫn đồng ý cho cô qua lại với anh ta đấy thôi.

Thắc mắc này đêm nào cô cũng suy nghĩ mà mãi chẳng tìm thấy lời giải, kết quả cuối cùng đều đi vào ngõ cụt.


Vào sáng sớm của ngày thi đại học.

Lâm Liên Kiều bỗng nhiên dậy rất sớm để chuẩn bị một món cho buổi sáng.

Nhưng cha cô không phải là người ngồi vào bàn đầu tiên mà chính là mẹ con Cao Mộng Hà.

Lúc này, cha cô vẫn vào bàn nên vẻ mặt của bà ta vô cùng trịch thượng, kéo ghế ngồi xuống, hai hàng chân mày lúc nào cũng nhướng và nhướng.

Bà ta thở dài, lại nói móc mỉa.

"Haizzz, tiểu thư đoan trang đài cát gì mà qua đêm ở nhà đàn ông, nếu không có gia đinh đến đưa về thì không biết sẽ xảy ra chuyện đáng xấu hổ gì nữa."
Lâm Liên Kiều chẳng thấy bản thân mình nhột ở đâu, cô tháo tạp dề, mang chiếc đĩa sứ đặt mạnh xuống bàn, ngay trước mặt bà ta để dằn mặt ngay.

Cô bắt chước điệu bộ y hệt, chọc bà ta tức chết.


"Haizzz, có người ghen tị chết mất nên mới cay cú nhai đi nhai lại như bò nhai cỏ vậy đó."
Lâm Liên Kiều ví von Cao Mộng Hà là bò, bà ta mới đó đã đen xị mặt lại, đập bàn đứng dậy, trợn mắt dữ tợn nhưng chưa kịp làm gì đã quay về với bộ dạng một con cún ngoan, gương mặt méo mó cười sần sượng.

"Anh… anh Lâm…"
Lâm Liên Kiều thấy cha liền đứng dậy, cô cười tươi sấn tới đẩy cha cô nhanh ngồi xuống ghế.

"Cha, hôm nay con đã dậy sớm để hầm tổ yến cho cha đấy, cha ăn một chút cho mát người."
Lâm Nghị nhìn bát tổ yến trước mặt, hương thơm phức, rất muốn khen lấy cô một câu, nhưng lòng nghĩ một đằng mà miệng lại hoạt động một nẻo.

"Hôm nay chẳng phải là ngày thi sao, sao không lo bài vở mà lại làm mấy thứ vô bổ này làm gì?"
Lâm Liên Kiều không những không buồn, mà vẻ mặt ngược lại còn tỏ ra vô cùng hoạt bát.

"Hầm tổ yến cho cha sao lại gọi là vô bổ được.

Cha mau ăn đi."
Thấy Lâm Liên Kiều có lòng như thế, Lâm Nghị cũng bỏ qua giận dỗi mà múc lên một thìa cho vào miệng.

Dù ông không nói ra nhưng vẻ mặt có vẻ hài lòng vậy là cô vui rồi.

Cô trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn thấy hai bát tổ yến cô cũng đã chuẩn bị cho Cao Mộng Hà và Lâm Diễm Tinh còn chưa mở nắp, cô giả vờ quan tâm hỏi.

"Lâm Diễm Tinh, cô không ăn à?"
Lâm Diễm Tinh đương nhiên không dám, hôm nay là ngày quan trọng của cô ta, cô ta làm sao dám ăn thứ mà cô đã chuẩn bị, không biết trong bác tổ yến này cô đã cho vào thứ kỳ lạ gì.

Cô ta xua tay, vẫn cười niềm nở nhưng lại khéo từ chối.

"Không, bụng của em từ hôm qua đến giờ không được tốt lắm, ăn vào sợ lát nữa có vấn đề gì sẽ ảnh hưởng đến buổi thi mất."
"Vậy à, tiếc nhỉ.


Đây toàn là tổ yến mà Sở Quân Huân cho người đem đến tặng, chỉ có một ít này thôi, cô không ăn được thì để tôi ăn vậy."
Dạo trước có một vị tài phiệt ở phương tây mang đến biếu cho Sở Quân Huân một lượng ít huyết yến, loại tổ yến này trên thế giới cực kỳ hiếm, nghe nói có tiền cũng không thể mua được, chính vì thế món quà biếu tưởng chừng nhỏ nhoi này lại được lên cả báo.

Thật tình cờ, Sở Quân Huân lại đem món quà này để lại cho Lâm Liên Kiều, vậy nên cô mới vô cùng bình thản đối phó khi Lâm Diễm Tinh đổi ý.

Cô quá hiểu cô ta, thứ gì càng quý, càng hiếm, thì càng làm cho mắt cô ta sáng đến loá cả.

Cô nói xong liền đưa tay ra lấy bát tổ yến về phía của mình, Lâm Diễm Tinh không chần chừ, bất ngờ giữ bát tổ yến lại.

"Kiều Kiều, em sẽ ăn.

Chị đã cất công dậy sớm làm nó rồi, em sao mà phụ công sức của chị được."
Kế hoạch đã thành công, Lâm Liên Kiều buông tay gượng cười, nhìn như rất tiếc nuối chỗ tổ yến đó.

Còn Lâm Diễm Tinh, cô ta mở bát tổ yến ra, màu huyết yến đập vào mắt càng làm cho cô phấn khích.

Lâm Diễm Tinh thì vui đấy, nhưng Lâm Nghị sau khi nghe ba từ Sở Quân Huân ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

"Cha à, sao cha không ăn tiếp, cha mới ăn có vài muỗng thôi mà."
Lâm Liên Kiều biết nguyên do nhưng vẫn cố hỏi, Lâm Nghị đặt thìa xuống bàn, đột ngột đứng dậy.

"Hôm nay khẩu vị của cha không tốt, cha đến công xưởng đây.

Ráng mà thi cho tốt."
Lâm Nghị cứ thế mà rời đi, bát tổ yến cho hầm cho ông ấy còn gần như nguyên vẹn liền bị Cao Mộng Hà thẳng thừng đem về phía mình, chia cho bà ta và Lâm Diễm Tinh mỗi người một nửa.

"Đồ quý thế này bỏ thì phí, hôm nay Tinh Tinh cũng phải thi, cần phải bồi bổ.".