Thoáng cái mà Lâm Liên Kiều đã xa Sở Quân Huân năm tháng rồi, chỉ còn một tháng nữa là tròn nửa năm. Trời cũng bắt đầu lạnh dần, theo dự báo thì trong vài ngày nữa Thiên thành sẽ đón đợt tuyết đầu tiên.
Trường học cũng đã tới kỳ nghỉ đông nên Lâm Liên Kiều đã về nhà được vài hôm, đôi khi cô lại hướng mắt nhìn ra ban công chờ đợi trong vô vọng, rồi nhìn về phía xa xăm, nghĩ đến Sở Quân Huân lại không biết hiện tại anh ở Thùy biên đang làm gì.
Càng rảnh rỗi thì nỗi nhớ mong anh trong cô càng nhiều, không có cách nào ngăn được.
"Cha, hôm nay có báo mới không?"
Cô từng ngày đều xem tin tức trên báo, chỉ mong tìm được chút ít thông tin về chiến sự ở Thùy biên nhưng mỗi ngày lại chẳng thấy gì.
"Cha, hôm nay có ai gọi cho con không?"
Cô mong đợi từng ngày vì không biết khi nào anh sẽ gọi đến. Tháng trước anh có gọi, cô cũng nói là sẽ nghỉ đông nên được về nhà ba tháng, có lẽ anh vẫn nhớ nên sẽ gọi về nhà cô.
"Bà Lý à, hôm nay nhà ta có thư gửi đến không?"
Anh chưa bao giờ gửi thư cho cô, nhưng cô cũng không bỏ sót phần này vì biết đâu lại có, nhưng ngày qua ngày đều như nhau, chẳng có gì.
Cô trở lại phòng và nằm huỵch ra giường, gương mặt thơ thẩn nhìn lên trần nhà.
"Mình nhớ anh ấy đến điên rồi, không biết anh ấy có nhớ mình không?"
Đột nhiên, cửa phòng vang lên vài tiếng gõ, người làm đứng bên ngoài nói vọng vào.
"Tiểu thư, có điện thoại gọi đến cho cô."
Lâm Liên Kiều chợt bừng tỉnh liền ngồi bật dậy, khí thế nói lớn.
"Đến ngay."
Cô mở cửa, phi như bay xuống phòng khách trong sự hồi hộp.
"Sở…"
"Kiều Kiều, là tôi Tống Uyển Trân đây…"
Thì ra là Tống Uyển Trân gọi đến muốn rủ cô cùng đi ăn mì. Cô có chút hụt hẫng vì không phải là Sở Quân Huân, nhưng cũng ngay lập tức nhận lời. Ở trong nhà nhiều ngày cũng chán rồi, ra ngoài coi như là vận động, đổi không khí một chút, còn đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Lúc cô chuẩn bị xong thì Tống Uyển Trân cũng đã đứng đợi ở trước cổng nhà cô rồi, trên tay còn xách theo nhiều túi đồ lỉnh kỉnh.
"Kiều Kiều, tôi bảo tài xế về rồi, chúng ta đi bộ có được không, đột nhiên hôm nay tôi lại muốn tản bộ một chút."
"Dĩ nhiên là được rồi, nhưng sao lại mang nhiều đồ thế này, có cần tôi cho người mang hộ về nhà cậu không?"
Tống Uyển Trân cười lên có chút gượng ép, tay càng siết chặt túi đồ hơn.
"À, vừa rồi tôi quên để tài xế mang về, nhưng nó cũng không nặng lắm, tôi xách được. Chúng ta đi thôi."
Trên đường đi, Tống Uyển Trân nhiều lần khẽ quay sang nhìn cô như muốn nói gì đó, nhưng lại không mở lời được. Cứ suy suy nghĩ nghĩ, lúc đã lấy hết được quyết tâm, mở miệng chuẩn bị nói thì đột nhiên Lâm Liên Kiều lại vô ý cướp lời.
"Nếu đã ăn mì thì chúng ta đến quán mì của nhà Điềm Á Hiên đi. Tuy là quán mì bình dân, nhưng lại rất ngon đấy."
Trời lạnh lẽo như cắt da thế này mà Tống Uyển Trân lại cảm thấy mặt mình nóng hổi, môi tự mím lại khẽ cười đáp ngay.
"Được."
Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Lâm Liên Kiều đến nhà Điềm Á Hiên, tuy nhiên những ký ức của kiếp trước vẫn còn rõ ràng, nên tất nhiên cô còn nhớ rất rõ nhà cậu ta ở ngõ nào.
Nhà Điềm Á Hiên cũng là quán mì gần khu chợ nhỏ, vì là mùa đông nên không được sầm uất cho lắm, đường đi vào vắng hơn mọi lần nên đỡ phải chen chút.
Tống Uyển Trân vừa đi vừa chăm chú quan sát xung quanh, đường ở lại đây có mùi của thịt cá sống vương lại, những ngôi nhà đã cũ kỹ bám rêu xây san sát nhau, có thể là nhà hoặc cũng có thể là hàng quán. Tống Uyển Trân là lần đầu tiên bước chân vào nơi như thế này, nên có chút không quen lắm.
Điềm Á Hiên đang bưng mì ra cho khách, nhìn thấy hai người thì nửa ngạc nhiên nửa lại niềm nở đi vội tới.
"Kiều Kiều, Tống Uyển Trân, sao hai người lại đến đây?"
Tống Uyển Trân còn đang mãi nghĩ nên chỉ có mình Lâm Liên Kiều trả lời.
"Chúng tôi đến ăn mì, không đến để thăm cậu."
Nói xong, cô bỗng nhiên rướn người nhìn vào bên trong nhà.
"Cha mẹ cậu chắc đang ở trong bếp nhỉ, tôi vào chào hỏi họ một tiếng."
Điềm Á Hiên cười cười nhẹ kéo tay cô lại, bàn tay nhanh chóng rụt lại ngay chẳng dám để lâu.
"Cha mẹ tôi đi ăn cỗ từ nửa tiếng trước rồi."
Lâm Liên Kiều lại nhìn sang chiếc áo sơ mi xám dài tay mà cậu ta đang mặc, chỉ đeo thêm một chiếc tạp dề, cô bất chợt nhíu mày.
Cô biết rõ gia cảnh Điềm Á Hiên không phải nghèo khó, chỉ là cậu ta thương cha mẹ vất vả nên muốn tiết kiệm cho họ, nên những thứ đồ mới, cậu ta rất ít khi mang ra mặc, chúng không cũ đi thì tiết kiệm được rất nhiều lần mua khác. Nhưng đến mức một cái áo đông cũng sợ cũ thì cậu ta cũng thật quá đáng với bản thân.
"Trời lạnh rồi, sao cậu ăn mặc mỏng manh vậy. Vào trong khoát thêm áo đi, quán đang vắng khách, để chúng tôi trông giúp cậu."
Lâm Liên Kiều cư xử như rất quen thuộc với nơi này, trông khi đây là lần đầu cô đến. Điềm Á Hiên còn thắc mắc tại sao cô lại biết nơi này mà đến nữa kìa, nhưng lần này Tống Uyển Trân lại không cho cậu ta cơ hội để nói.
"Không cần đi đâu. Tôi có mang áo tặng cậu đây, còn có cả cho cha mẹ cậu nữa."
Nghe Tống Uyển Trân nói mà không những Điềm Á Hiên, đến Lâm Liên Kiều cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Cô ta cũng cảm thấy rất ngại ngùng liền biện bạch, tay vẫn lôi từ chiếc túi ra chiếc áo đông nhìn có vẻ mắc tiền đưa sang cho Điềm Á Hiên.
"Đừng hiểu lầm, tôi vốn định mua áo này cho anh hai và cha mẹ tôi, nhưng lại vô ý mua không đúng kích cỡ. Đổi lại sẽ rất phiền phức, sẵn tiện có mang đây, xem như tôi tặng cậu và biếu hai bác."
Lâm Liên Kiều nghe cách Tống Uyển Trân nói, cũng đại khái đoán được tại sao hôm nay cô ta lại có nhã hứng muốn cùng cô đi ăn mì, cô thầm cười, hoá ra có người "tình trong như đã mặt ngoài còn e".
Tống Uyển Trân nhút nhát, có lẽ Điềm Á Hiên cũng không biết, người nhìn thấu như cô chắc phải giúp họ một tay đẩy thuyền.
"Điềm Á Hiên, mau nhận đi, chúng ta là bạn bè của nhau cả, cậu đừng ngại."
Lâm Liên Kiều thúc tay cậu ta một cái, cậu ta lại nghe lời cô mà nhận lấy, mặc dù rất khó xử.
"Vậy… tôi thay cha mẹ cảm ơn cậu. Nếu lần sau cậu đến muốn ăn bao nhiêu mì tùy thích, tôi không lấy tiền của cậu đâu."
Quà thì Điềm á Hiên cũng nhận rồi, nhưng sao sắc mặt của Tống Uyển Trân lại trầm xuống, trông có vẻ không được vui lắm.
"Tôi cũng muốn đến, nhưng e là... rất khó có lần sau."
Tống Uyển Trân thở dài, lần đầu để lộ ra dáng vẻ ủ dột trước mặt người khác.
"Tuần sau tôi sẽ cùng cha đến Hoa thành dự tiệc đính hôn của con gái thủ tướng. Cha tôi nói, tề tựu về đó có rất nhiều nhân vật lớn, nếu tìm được người ông ấy ưng ý, sẽ để tôi ở lại đấy và gả luôn, hiện tại ông ấy đang rất cần có mối quan hệ trong chính phủ."
Dù là việc không muốn nhưng Tống Uyển Trân không còn cách nào khác ngoài chấp thuận, không phải cô ta chưa từng cầu xin Tống Thanh Chương thay đổi quyết định, cô ta cũng đã từng nhờ mẹ, nhờ chị gái thuyết phục, nhưng chẳng ai thấu hiểu cho cô ta, ngược lại còn khuyên cô ta nhất định phải ngoan ngoãn làm theo, nếu để cha cô ta nổi giận, thì người nhà lại chịu khổ.
Mùa đông đã lạnh, mà lòng người còn lạnh hơn, Lâm Liên Kiều cảm thấy mình thật may mắn vì cha cô không bao giờ chạy theo những thứ quyền quý mà lấy người nhà ra đánh đổi. Cô cũng thương thay cho Tống Uyển Trân, rõ là một chú chim sơn ca xinh đẹp, nhưng lại bị kìm hãm bởi một chiếc lồng vô hình, vùng lên thì gãy cánh, nếu muốn sống chỉ còn biết cam chịu.