Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 88: Không một giọt nước mắt



Tống Uyển Trân cũng vừa nghĩ đến chuyện này, nhưng trong phút chốc cô ta lại nghĩ đến một chuyện còn có thể tồi tệ hơn khi để Lâm Liên Kiều biết. Ý nghĩ nhanh chóng thốt ra thành lời cho Điềm Á Hiên nghe.

"Cậu ấy giận chúng ta còn đỡ hơn để cậu ấy đau khổ suốt quãng đường đi, dù sao để trở về Thiên thành cũng mất đến tận mười ngày, nếu bây giờ để cậu ấy biết cha cậu ấy mất rồi, kẻ ra chỉ thị còn là Sở Quân Huân nữa, cậu nghĩ cậu ấy liệu có để yên không?"

Tống Uyển Trân vừa dứt rời, đột nhiên có một tiếng rơi bịch xuống của đồ vật vang lên, bầu không khí bỗng chốc đông cứng.

Cả Điềm Á Hiên và Tống Uyển Trân đều ngơ ngác quay mặt lại, liền ngỡ ngàng khi đã thấy Lâm Liên Kiều đứng ở phía sau từ bao giờ.

Vẻ mặt cô trắng bệch, biểu cảm cứng đờ hỏi lại.

"Tống Uyển Trân, chuyện cậu mới nói là sao? Là ai… đã chết hả?"

"Kiều Kiều, tôi…"

Tống Uyển Trân mím môi, tự trách mình vì đã vạ miệng, cô ta cúi gầm mặt xuống không biết làm sao để đáp lại lời cô. Nhưng ngay lúc này, Điềm Á Hiên đã đứng ra đỡ lờ thay cô ta.

"Kiều Kiều à, cậu hứa với tôi phải bình tĩnh đi, tôi cũng hứa sẽ không giấu cậu bất cứ chuyện gì."

Lâm Liên Kiều đã vô tình nghe thấy, giây phút này Điềm Á Hiên biết là sẽ không thể giấu giếm cô được nữa. Cách duy nhất là cố hết sức mà an ủi, để cô không quá đau lòng mà đến mức phải làm điều gì dại dột.

Lâm Liên Kiều cố gắng khắc chế tâm trạng hỗn loạn, đè ép nó xuống mà đáp nhanh.

"Được, tôi đang bình tĩnh đây. Hai cậu nói đi, tuyệt đối không được giấu dù chỉ một chi tiết nhỏ."

Lâm Liên Kiều trở lại bàn, cô ngồi xuống, gương mặt một màu vô cảm lắng nghe. 

Điềm Á Hiên nói xong, bầu không khí ở một bàn ba người im lặng đến đáng sợ. Càng đáng sợ hơn, Lâm Liên Kiều lại không có một biểu cảm đau buồn gì hiện rõ trên khuôn mặt.

Nhưng bọn họ đều biết sâu trong tâm can cô chắc chắn đang rất khắc khổ, chỉ sợ cô muốn đến tìm Sở Quân Huân báo thù, vì anh không chỉ bội bạc mà còn mất hết nhân tính, muốn diệt khẩu cả nhà cô. Nếu đặt họ trong hoàn cảnh của cô thì chẳng ai có thể điềm tĩnh như cô lúc này đâu.

Nhưng cảm xúc của con người càng dồn nén, thì lúc phát ra sẽ kịch liệt và hung tợn như một quả bom đã đến thời gian phát nổ. Vậy nên họ mới càng lo lắng khi chẳng thể biết cô đang suy nghĩ gì trong đầu.

"Kiều Kiều, cậu đã hứa với tôi sẽ bình tĩnh, có chuyện gì, chúng ta về Thiên thành rồi tính tiếp có được không?"

Lâm Liên Kiều tuyệt nhiên chẳng suy nghĩ gì mà đáp ngay.

"Được, ngày mai gặp lại trên tàu, giờ tôi về khách sạn sắp xếp đồ đạc đây."

Cô nói rồi liền đứng dậy, bước chân dứt khoát rời đi nhanh. Tống Uyển Trân cảm thấy thái độ của cô rất lạ, trong lòng dấy lên nỗi bất an, mà thực sự, cô ta cũng không rõ nỗi bất an đó là gì?

Ngay giây sau, Tống Uyển Trân liền quay sang kéo tay Điềm Á Hiên thấp thỏm nói.

"Điềm Á Hiên, cứ để cậu ấy đi như vậy sao? Tôi có linh cảm không tốt lắm."

Điềm Á Hiên nhìn theo dáng người của Lâm Liên Kiều đang dần rời khỏi, không một chút liêu xiêu, bước chân rất chắc không giống như một người đang trong tinh thần suy sụp. Cậu ta cũng không chắc để cô đi như vậy là đúng hay sai, nhưng chắc chắn một điều rằng, cậu ta không thể giữ cô lại được. Chỉ biết tìm ra một lý do để bản thân, cũng như Tống Uyển Trân yên tâm.

"Không sao đâu, nơi đây nhiều người như thế, cậu ấy không bộc lộ ra cảm xúc cũng là điều dễ hiểu, chắc cậu ấy muốn tìm nơi an tĩnh để khóc thôi. Có người của Thẩm Dịch Nhiên đi theo cậu ấy, tôi sẽ đến nói với họ nhờ chuyển lời với anh ta, trông chừng cậu ấy."

"Vậy cũng được, cậu đi nhanh đi."

Tống Uyển Trân hối thúc Điềm Á Hiên đi nhanh, kẻo không kịp bọn họ lại đi mất. Hai tay cô ta chắp trước ngực, âm thầm khấn cầu bình an.

Điềm Á Hiên chạy nhanh ra trước Lâm Liên Kiều, mở sẵn cửa xe giúp cô, đồng thời nhờ người của Thẩm Dịch Nhiên đang ngồi ở ghế trước, chuyển vài lời đến anh ta.

Một lúc sau, chiếc xe rời đi, Điềm Á Hiên vẫn đứng yên một chỗ trong dòng người tấp nập qua lại, nhìn chiếc xe chạy đến khi khuất dạng mới thôi.

Chiếc xe chở Lâm Liên Kiều không trở về khách sạn cô đang ở, mà theo yêu cầu muốn đến một nơi vắng vẻ của cô, tài xế là người bản địa nên rất nhanh đã chạy xe đến một nơi như cô mong muốn. 

Một công viên hồ nước ở hướng tây cách xa trung tâm, hồ nước chính là điểm nhấn của nơi này, thế nhưng nó lại là nơi chọn kết thúc cuộc đời của biết bao nhiêu người rồi, đến cá trong hồ cũng không sống nổi, nên nơi này được cho là âm khí nặng, ngày thường rất ít người lui tới. Mà bây giờ lại còn là mùa đông, không một ai lại muốn đến nơi lạnh lẽo âm u này.

Lâm Liên Kiều vừa bước xuống xe đã ngay lập tức cảm nhận được một mùi của sự ảm đạm, hiu quạnh. Những cái cây đã trơ trụi lá, những chiếc lá khô rụng đầy, phủ lấp mặt đường, không hề có dấu vết của việc quét dọn.

Bước chân cô tiếp tục đi sâu vào trong công viên, mỗi khi bàn chân khi đặt xuống lại vang những tiếng xào xạc của lá cây khô, bên tai còn nghe rõ những tiếng gió hú mặc dù rất nhỏ. Sự yên tĩnh đến mức rùng rợn này có lẽ sẽ khiến người khác run sợ, nhưng đối với cô, nó rất phù hợp với một tâm trạng hỗn tạp đang cần một không gian yên ắng để gỡ rối, thông suốt bộ não.

Người giám sát nhìn thấy cô đang đi về phía mặt hồ, nhớ lại những gì Điềm Á Hiên vừa nói, liền có chút không yên tâm nên đã đi theo theo phía sau. Nếu để cô xảy ra chuyện gì, Thẩm Dịch Nhiên chắc chắn sẽ lột da anh ta mất.

Độ chừng vài phút sau, chiếc hồ lớn theo như lời đồn là gọi là linh hồn của quỷ dữ dần hiện ra trước mắt, nước hồ trong vắt phản chiếu được cả bầu trời, nhưng tổng thể nhìn vào lại có màu đen.

Lâm Liên Kiều vẫn không nghĩ ngợi gì nhiều, cô đi đến một băng ghế gỗ gần mặt hồ, mặc kệ lá cây bám đầy, cô cũng chẳng phủi chúng đi, cứ thế mà hạ thấp người ngồi xuống.

Người giám sát đi ở phía sau, nhìn chiếc hồ có chút rợn người nên không dám lại gần, trong đầu lại nghĩ, nếu một chốc nữa mà cô có nhảy xuống, anh ta cũng không dám nhảy xuống cứu. Vậy thì chi bằng, nhân lúc cô còn ngồi im như tượng tạc, anh ta nhanh chóng đi tìm một bốt điện thoại công cộng, gọi Thẩm Dịch Nhiên đến.

Nghĩ rồi, anh ta liền chạy đi ngay, có chút hấp tấp nên đã làm cho anh ta vấp ngã, trong lòng càng trở nên kinh hồn bạt vía hơn mà vội đứng dậy, chạy nhanh như gió.

Không gian mất đi một người, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lâm Liên Kiều đơn độc một mình, dù là ở nghĩa đen, hay là nghĩa bóng, hai chữ đơn độc với cô đều đúng.

Cha của cô lại mất rồi, mọi chuyện tưởng chừng như đã thay đổi, đến cuối cùng, kết quả lại không khác đi. Kiếp trước lúc cô nghe tin cha mình chết trong tay bọn bắt cóc, cô đã khóc rất nhiều, đến nỗi đổ bệnh mà nằm một tháng liền. Còn bây giờ, trái tim đã mang sẵn đau đớn gần như đã chai lì.

Cô biết trách ai đây, khi bản thân mình chính là người giao trứng cho ác. Trách Sở Quân Huân một thì trách cô phải gấp trăm, gấp nghìn lần vì đã lựa chọn tin tưởng anh. Tại sao khi đã có cơ hội sống một cuộc sống mới mà cô vẫn chọn tình yêu kia chứ? Nếu ban đầu cô chỉ dừng lại ở sự lợi dụng anh thì kết quả có khác không?

Cô bất giác nhìn lên bầu trời phủ đầy mây trắng với tất cả mọi thứ đã không thể vãn hồi, môi cong lên cười một cách thống khổ.