Trọng Sinh Ta Đánh Bại Thiên Kim Thật

Chương 6



Lời này vừa nói ra, mắt Từ Hoan đã sáng lên, đắc ý trừng mắt nhìn ta một cái.

Ta trốn sau lưng Từ Tu Vũ, cho nên sự khiêu khích của nàng ta cũng toàn bộ lọt vào mắt hắn.

Mặc dù ta không biết Từ Tu Vũ đang nghĩ gì, nhưng ta biết hắn là người có mưu lược, lại là gia chủ tương lai của Từ gia, đương nhiên phải giữ thể diện cho Từ gia.

"Xin phụ thân suy xét lại, Hoan nhi vừa mới được phong làm Quận chúa."

Đúng vậy, ta vừa mới được ban Hoàng ân, vết thương cứu Thái tử còn chưa lành hẳn, nếu lúc này mà tra ra ta không phải thân nữ của Từ gia, vậy chẳng phải là đẩy ân huệ cho nhà khác sao.

Hai người ngồi trên ghế chủ tọa nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

"Vị cô nương này có dung mạo giống Hoan nhi, lại có về bớt giống nhau, âu cũng là duyên phận, chi bằng phụ thân mẫu thân nhận nàng ấy làm nghĩa nữ, cho vào gia phả, cũng là nữ tử của nhà chúng ta."

Từ Tu Vũ đã quyết định, Từ phụ Từ mẫu cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn, chỉ có thể làm như vậy.

Nhưng Từ Hoan vạn phần không muốn.

"Dựa vào cái gì! Ta mới là Từ Hoan thật, ta là con gái ruột của phụ thân mẫu thân, nàng ta là giả mạo, tại sao thân nữ lại phải làm nghĩa nữ, thật không công bằng!"

Mọi người tuy miệng không nói câu nào, nhưng trong lòng ta biết họ đang nghĩ gì, chỉ là ngại trên người ta đang mang Hoàng ân, không muốn vinh dự này rơi vào tay người khác, nên chẳng thể làm gì khác hơn là đều im lặng không nói.



Trong nhà chính, ta quỳ trước mặt Từ phụ Từ mẫu, không gào khóc sụp đổ, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

"Phụ mẫu có phải là không cần Hoan nhi nữa rồi không?"

"Nếu phụ mẫu đều cảm thấy Hoan nhi không phải thân nữ của hai người, vậy thì cứ để Hoan nhi rời đi, chỉ trách ta và Hoan nhi thật dung mạo giống nhau, lại cả vết bớt cũng giống y hệt."

"Năm đó ở thành Nhữ Châu, ta cứ tưởng cả đời này mình sẽ mãi mãi bơ vơ không nơi nương tựa, mất đi ký ức, mất đi người thân, không chừng ngày nào đó sẽ c.h.ế.t đói nơi đầu đường xó chợ, hoặc là bị người ta lừa bán vào kỹ viện."

"Vậy mà không ngờ, mẫu thân lại đến bắt chuyện với ta, lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân, ta đã cảm thấy rất thân thiết, ta còn tưởng... còn tưởng... còn tưởng là phụ mẫu ta đến tìm ta..."

Ta cố kìm nén cảm xúc nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, Từ mẫu lập tức đứng dậy ôm lấy ta, không kìm được mà bật khóc.

"Nữ nhi ngoan của mẫu thân, sao mẫu thân có thể không cần ngươi, ngươi chính là thân nữ của mẫu thân, không được đi đâu cả!"

Ta ôm chặt lấy bà, ngẩng đầu lên nhìn thấy Từ phụ cũng đang len lén lau nước mắt.

Ta không thể khiến họ hoàn toàn tin tưởng ta là thân nữ của họ, nhưng ta có thể khiến họ hoàn toàn thiên vị ta, đứa con gái này.

Ra khỏi nhà chính, ta gặp Từ Tu Vũ đang đứng ở hành lang, phong độ ngời ngời, không hề thua kém Cố Minh Phàn.



"Huynh trưởng đang đợi ta sao?"

Từ Tu Vũ quay người nhìn ta, không nói một lời.

"Trong lòng huynh trưởng kỳ thực cũng cảm thấy ta không phải là muội muội ruột, dù sao dung mạo không thể nào giả được."

Ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng không một chút hoảng loạn.

Ta không biết lúc nhìn ta, Từ Tu Vũ đang nghĩ gì, nhưng trước khi rời đi, hắn chỉ để lại một câu.

"Ngươi là đích nữ của Từ gia, không ai có thể lay chuyển được địa vị của ngươi."

Ta hiển nhiên hiểu được ý hắn.

Hắn không thừa nhận ta là muội muội, nhưng thừa nhận địa vị đích nữ của ta, muốn ta thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm của một đích nữ.

Hắn có thể đảm bảo địa vị vững chắc cho ta, nhưng không thể đảm bảo cho ta tình thân huynh muội.

Vừa hay, ta cũng không quan tâm đến bất kỳ tình cảm nào, sống lại một đời, ta chỉ muốn báo thù, đạt được mục đích của chính mình.