Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 596: Noãn noãn lợi hại



'Cháu liền dùng châm cứu, còn có sư phụ cháu từng nói, đây là thuật châm cứu thất truyền đã lâu. Những cây ngân châm này có thể khiến cho mạch máu co vào, thông qua mạch máu không ngừng co vào, làm cho máu đọng dính bám vào trên vách của mạch máu lâu năm kia buông lỏng. Sau đó lại dùng bình lửa hút, những máu này liền có thể theo lỗ chân lông đi ra. "

Lão gia tử nghe được sửng sốt một chút, hoàn toàn bị hù dọa.

" Kia theo ý của cháu.. Máu đọng bám vào trên mạch máu bị loại bỏ, về sau sẽ không có máu đọng bám vào trên mạch máu của ông? "

" Vâng, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ, liền sẽ không có vật bám vào. Chẳng qua xem lần rút bình này, vật bám vào bên trên mạch máu của ông rất nhiều, một lần không thể rút hết được. Còn có, bình này cũng không thể mỗi ngày đều rút, cho nên muốn chữa trị hoàn toàn, phải mất thời gian nửa năm đến một năm. "
Lão gia tử cảm thấy thân thể ông vẫn là có thể, chính là đi đứng có chút không thuận tiện mà thôi. Nghe xong nửa năm đến một năm là có thể hoàn toàn chữa trị việc đi đứng này, trong lòng đặc biệt vui vẻ.

" Tốt tốt tốt, chờ chân của ông nội khỏi hẳn, về sau cháu cùng Xích Dương liền đi bận việc của các cháu, ông nội ở nhà trông con cho hai đứa. Ha ha ha ha.. "

Lão gia tử cảm giác từ khi có cháu dâu, cuộc sống người già của ông mới vừa bắt đầu.

Thấy lão gia tử vẫn luôn đem chuyện sinh bánh bao treo ở bên miệng, Chung Noãn Noãn nghĩ đến, về sau nhất định phải sớm khai chi tán diệp cho nhà họ Xích một chút.

Đời trước lão gia tử đợi sáu năm, không những không trông đến cái gì, còn tất cả đều biến thành công dã tràng. Đời này, cô không thể lại để cho ông nội chờ lâu như vậy, nếu không cũng quá tàn nhẫn.
Đột nhiên, Chung Noãn Noãn cảm thấy cô thật nhỏ, lại còn không đến 18 tuổi, đừng nói chưa đến tuổi sinh bảo bảo, ngay cả tuổi kết hôn còn chưa đến.

* * *

Quân đội, mặc dù tất cả thiếu tướng bị tra hỏi đều đã thả ra, thế nhưng là Lãnh Tấn Bằng cùng Xích Dương còn không có tan tầm, bọn họ còn muốn cẩn thận nhìn lại tất cả ghi chép tra hỏi trong hai ngày này.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, hai người ngẩng đầu nhìn lên, lại là chính ủy Khúc Minh Nghĩa.

Giờ phút này ông phong trần mệt mỏi, kéo lấy một cái rương hành lý, một mặt đầy bụi đất.

" Sao ông lại trở về? "Chính ủy đột nhiên trở về, Lãnh Tấn Bằng là vui vẻ. Dù sao lại có một người chia sẻ công tác giúp ông.

Thế nhưng là --

Vợ Khúc Minh Nghĩa là đại sứ quán nước Z trú ở nước M, con trai là du học sinh. Còn lại một người Khúc Minh Nghĩa cô đơn lâu dài ở trong nước.
Lại thêm ông là người lưu luyến gia đình, từ trước đến giờ quan hệ cùng vợ và con trai rất tốt, muốn gặp mặt người nhà một, chỉ có thể tích góp ngày nghỉ đến nước M.

Nhưng bởi vì ông là thiếu tướng, thân phận đặc thù, cho nên mỗi một lần phê chuẩn ngày nghỉ rất không dễ dàng, mà công việc của vợ ông cũng vô cùng bận rộn, cho nên người một nhà quanh năm suốt tháng nhiều nhất gặp mặt hai lần.

Lần này Khúc Minh Nghĩa thật vất vả góp nhặt 20 ngày nghỉ đi nước M, ai ngờ lúc này mới rời đi 10 ngày liền trở lại.

Nghe được vấn đề của Lãnh Tấn Bằng, mặt Khúc Minh Nghĩa đen lại. Từ trong ra ngoài phát ra phiền muộn ngăn đều không ngăn được.

" Còn không phải nghe nói bên này xảy ra chuyện, tôi lo lắng các người, cho nên mới nhanh chóng trở về! "

Dứt lời nhìn về phía Xích Dương:" Cậu không sao chứ? Có bị thương hay không? "
Đối mặt sự quan tâm của chính ủy, Xích Dương có chút cảm động:" Không bị thương. Đội đặc chiến cũng đều bình an trở về, 2 người trọng thương, 11 người vết thương nhẹ. "

" Đều nói với bọn họ đừng nói cho ông, kết quả ông vẫn là biết. Ông nhìn xem cái này thật vất vả mới có một cơ hội xuất ngoại, nhanh như vậy liền trở lại. Cho dù còn có ngày nghỉ, thủ tục bên kia ông cũng không qua được, chỉ có thể sang năm lại xin."