Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 619



Chương 619:

Đây không phải là một cô gái vùng núi bình thường có thể có được.

Cho nên khi bọn họ còn chưa kết hôn, mọi chuyện còn chưa chắc chắn, anh cảm giác trong lòng anh là sợ hãi biết thân phận thật sự của cô.

Dù sao anh là quân nhân, bởi vì tầng thân phận này mà anh phải nhận lấy rất nhiều ước thúc.

Cho nên anh sợ thân phận của cô là thân phận mà nghề nghiệp quân nhân này không thể tiếp nhận.

Nếu thật sự là như thế, anh không biết có nên đem tin tức này báo cáo cho quân đội hay không.

Cho nên anh tình nguyện mãi mãi cũng không muốn biết.

Nếu như nhất định phải biết, vậy ít nhất muốn chờ đến sau khi kết hôn..

* * *

Sau khi Cố Minh Yên bị lái xe cứu ra từ bên trong bãi rác, thân thể tổn thương, lại thêm bị đả kích tinh thần, bị hôi thối hun đúc, bị đả kích ba tầng, trực tiếp bị bệnh, nhà họ Cố gọi điện thoại đến, bà liền nói cho bọn họ bà tạm thời không có biện pháp đối phó với Selina, sau đó liền trực tiếp ngồi máy bay tư nhân trở lại thủ đô.
Chủ nhà họ Cố lập tức gọi điện thoại cho Cố Minh Triết, nói cho anh biết nhà họ Cố sắp không chịu nổi, làm anh nhanh chóng nghĩ những biện pháp khác.

Giờ phút này, tình cảnh toàn bộ nhà họ Chung bi thảm, Giang Xu Uyển tức giận đến mức không ngừng dùng cái chén nện cái bàn, miệng không ngừng mà chửi rủa Chung Noãn Noãn.

Trên cơ bản chính là một loại như tiện nhân, bạch nhãn lang, ăn cây táo rào cây sung, có đàn ông liền vứt bỏ người nhà, Cố Minh Triết nghe được thẳng nhíu mày.

"Mẹ, Chung Noãn Noãn không phải là con gái ruột của mẹ sao?" Nói thật, Cố Minh Triết vẫn luôn không hiểu rõ nhân vật mà Giang Xu Uyển đóng vai.

Chung Thiên Thiên là con gái Nam Cung Ngọc, Chung Noãn Noãn là con gái Giang Xu Uyển, thế nhưng mà vì sao anh lại cảm thấy Chung Thiên Thiên mới là con gái Giang Xu Uyển?
Giang Xu Uyển cười gượng hai tiếng, lúc nói đến Chung Noãn Noãn vẫn là một bộ dáng ghét bỏ buồn nôn: "Cô ta là con gái của mẹ? Cô ta thừa nhận người mẹ này sao? Lúc mẹ nằm viện là ai ở bên cạnh mẹ? Minh Triết mẹ nói cho con, con đừng nhìn Chung Noãn Noãn là con gái của mẹ, thế nhưng mà mẹ cảm thấy cô ta còn không bằng một phần vạn của Thiên Thiên. Cô ta chính là một bạch nhãn lang có sữa chính là mẹ, có đàn ông liền quên người nhà!"

Cố Minh Triết: "..."

Thật là như vậy sao? Sao anh cảm thấy là Chung Thiên Thiên bằng một phần vạn của Chung Noãn Noãn?

"Anh Minh Triết, bên phía cô anh nói thế nào?"

Cố Minh Triết ngưng lông mày: "Selina xác thực quá tùy hứng, cô ta ghi hận chuyện lúc trước cô anh vứt bỏ cô ta, trực tiếp ném cô anh vào thùng rác, chuyển đến bãi rác đi."

Chung Thiên Thiên: "..."
Chung Khuê Quân: "..."

Giang Xu Uyển: "..."

"Lần này chỉ có thể trông cậy vào anh em. Nếu như anh em cũng không làm được, em liền lập tức theo anh trở lại thủ đô. Chờ trở lại thủ đô, nhất định sẽ có biện pháp."

Chung Thiên Thiên gật đầu: "Vâng, em gọi điện thoại cho anh ấy, nhìn xem anh ấy hành động như thế nào."

Dứt lời, Chung Thiên Thiên gọi điện thoại cho Giang Hoàng Ích.

Điện thoại vừa vang liền bị Giang Hoằng Ích tắt máy. Rất nhanh, một tin nhắn gửi tới.

[ Đang hành động.]

Chung Thiên Thiên cho Cố Minh Triết nhìn thoáng qua, Cố Minh Triết nhíu mày: "Không phải nói muốn thổ lộ sao? Nhìn bộ dáng này như thế nào cũng không giống như là thổ lộ?"

Chung Thiên Thiên đắc ý nói: "Anh ấy thổ lộ thất bại, sao có thể còn thổ lộ?"

"Vậy anh ta nói hành động là cái gì?" Cố Minh Triết trừng mắt, có một dự cảm không tốt.
"Anh ấy tìm người, nửa đường ra tay với Selina. Nếu như có thể chế phục Selina, anh ấy liền nửa đường lao ra anh hùng cứu mỹ nhân. Thế nào, phương pháp này tốt không?"

Cố Minh Triết nghe được lời nói của Chung Thiên Thiên, khóe miệng không nhịn được một trận co giật.

Dẫn tới ngay cả đôi mắt đều giật một chút.