Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 628



Chương 628:

Chỉ cần ba đem loại tâm tình bất mãn này chuyển dời đến chỗ Lãnh Kỳ Duệ, vậy bên anh sẽ không có vấn đề lớn.

Thế nhưng mà lần này Diệp Hải thật sự là sai mười phần.

Từ sau khi Chung Noãn Noãn đánh châm dự phòng cho Lãnh Tấn Bằng, Lãnh Tấn Bằng cũng đã bắt đầu lưu ý Diệp Hải. Cho dù lần này Lãnh Kỳ Duệ không có bất kỳ chứng cứ nào, ông cũng sẽ suy đoán về phía bên Diệp Hải.

Huống chi, chứng cứ này vẫn là sự thật như sắt thép.

Diệp Hải vừa nói dứt lời, lại phát hiện Lãnh Kỳ Duệ bình thường muốn nhảy dựng lên cao tám trượng hôm nay vậy mà vô cùng tỉnh táo. Tỉnh táo đến làm anh kinh hãi.

"Diệp Hải, cậu đến nhà chúng tôi đã được 15 năm, 15 năm qua tôi tự nhận là đối với cậu không tệ. Tiểu Duệ có, cậu cũng có. Tiểu Duệ tiếp nhận giáo dục, cậu cũng tiếp xúc qua. Có thể nói, tôi đối với cậu, giống như đối với con ruột của tôi. Thế nhưng mà vì sao cậu lại hận tiểu Duệ như vậy? Thậm chí hận đến mức muốn nó chết?"
Lời nói của Lãnh Tấn Bằng nghe vào trong tai Diệp Hải hoàn toàn chính là tai họa ngập đầu.

Bởi vì cánh của anh còn không có cứng rắn, anh còn không có lợi hại đến mức có thể thoát ly Lãnh Tấn Bằng, thoát ly nhà họ Lãnh. Với anh mà nói, Lãnh Tấn Bằng chính là núi cao, thậm chí là trời của anh.

Không có Lãnh Tấn Bằng, anh liền không phải là cái gì.

Cho nên đột nhiên nghe được Lãnh Tấn Bằng nói như vậy, cả người Diệp Hải đều ngây ra, sắc mặt cũng bị dọa đến hoàn toàn trắng bệch.

Khóe môi có chút nhúc nhích, thanh âm phát run nói: "Ba.. Ba, sao ba lại nói như vậy?"

"Vì sao tôi nói như vậy, cậu không phải hẳn là rõ ràng nhất sao?"

Lãnh Tấn Bằng cũng không bỏ qua chút chột dạ lóe lên trong ánh mắt bị thương của Diệp Hải.

Cái này khiến trong lòng Lãnh Tấn Bằng càng là phẫn nộ.
Nếu như không có Chung Noãn Noãn, nếu như không có Selina, vậy ông khả năng liền phải mất đi con của mình.

Diệp Hải không rõ: "Con làm cái gì? Cũng bởi vì con không đứng ra chống lại 10 tên côn đồ có mang theo vũ khí? Cũng bởi vì con không dùng mạng của con đổi mạng của tiểu Duệ sao?"

Diệp Hải càng nói càng ấm ức, gào khóc.

"Con vẫn luôn sùng bái ba, kính yêu ba như vậy. Con không chỉ có xem ba như ba ruột của con, ba vẫn là thần tượng của con, là ông trời của con. Con vẫn luôn rất trân quý tất cả những điều ba đem đến cho con, mặc dù có đôi khi tiểu Duệ không hiểu chuyện, luôn xem con như người ngoài, tùy ý nhục mạ con, ẩu đả con, nhưng con cũng thật sự đem tiểu Duệ trở thành em trai ruột của con.

Chẳng lẽ nói ba dưỡng dục con, con nên dùng thân thể máu thịt của mình cản đao cho tiểu Duệ ngay cả khi biết không địch lại đám côn đồ kia, như vậy mới xem như một người anh trai tốt sao? Vẫn là ba cảm thấy năm đó ba ruột con cứu ba một mạng, cho nên con làm con của ông ấy cũng nhất định phải cứu mạng tiểu Duệ? Chẳng lẽ ba con không phải ân nhân nhà các người sao?"
"Ha ha." Lãnh Kỳ Duệ bị Diệp Hải khôi hài đến.

Sắc mặt của Lãnh Tấn Bằng cũng vô cùng không tốt.

Cục cảnh sát, cục trưởng Vương cùng cảnh sát phá án ở một bên trong lòng cũng không nhịn được nói thầm.

Nếu như không phải là bởi vì trước đó thấy được video Lãnh Kỳ Duệ giao cho bọn họ, bọn họ thật có thể sẽ tin tưởng lời nói của Diệp Hải.

Dù sao người đều dễ dàng đồng tình kẻ yếu.

Nghe Diệp Hải tự thuật, bọn họ thật sự sẽ xem Diệp Hải chính là một đứa bé bị Lãnh Tấn Bằng nuôi dưỡng nhưng lại nhận hết ngược đãi, hoặc là nói nhận hết ấm ức mà lớn lên.

Thế nhưng mà nhìn màn hình liền biết, cái này thỏa thỏa chính là một con bạch nhãn lang khoác bề ngoài bach hoa!

"Có một việc, tôi vẫn luôn không nói với cậu, đó là bởi vì tôi không muốn cậu có gánh nặng tâm lý. Nhưng nếu trong lòng cậu cảm thấy ba cậu là ân nhân của tôi.."