Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 631: Oan uổng



Chương 631: Oan uổng

Diệp Hải lại nhìn về phía Lãnh Tấn Bằng, anh không sợ cái gì, chỉ sợ Lãnh Tấn Bằng đối với anh thất vọng, không còn yêu thương anh như trước kia. Vậy sự kinh doanh khổ tâm của anh trong 15 năm qua liền muốn trôi theo nước chảy.

"Ba, ở phương diện máy tính này, tiểu Duệ thật sự có thể hình dung bằng hai từ tinh thông cùng chuyên nghiệp. Ba phải tin tưởng con, con thật sự chỉ là đi ngang qua nơi đó, nhìn thấy Giang Hoằng Ích muốn ra tay với Selina, cho nên con mới đánh Giang Hoằng Ích ngất xỉu, muốn cứu tiểu Duệ. Người của cục cảnh sát khả năng không tra được, thế nhưng mà nhân viên cao cấp chuyên nghiệp của quân đội nhất định có thể phát hiện sự mờ ám của video này."

"Tôi đối tốt với cậu như thế, cậu lại hại con trai tôi như vậy. Cậu cảm thấy tôi sẽ còn mắc thêm lỗi lầm tin tưởng cậu lần nữa sao? Diệp Hải, cậu xem sắc mặt của cậu một chút."
Dứt lời, Lãnh Tấn Bằng tua lại video đến đoạn Diệp Hải mắt thấy những tên côn đồ cầm đao muốn đi đối phó Lãnh Kỳ Duệ, thế nhưng mà anh lại lộ ra nét cười cừu hận cùng sảng khoái.

Nét cười đó xấu xí, quỷ dị, quả thực làm người ta kinh ngạc.

"Không.. Không.. Ba, không phải như vậy.. Không phải như vậy.."

"Không phải như vậy thì như thế nào? Nếu không cậu giải thích cho tôi một chút biểu tình này của cậu đại biểu ý gì?"

"Không.. Không phải như vậy.. Ba, ba phải tin tưởng con.."

"Tin tưởng? Cậu để cho tôi dùng cái gì để tin tưởng? Một tháng trước cậu tìm người ám sát tiểu Duệ, cậu cho rằng tôi không điều tra ra sao?"

Diệp Hải: "!" Đình chỉ thút thít, một mặt kinh ngạc nhìn Lãnh Tấn Bằng.

"Chuyện này tôi không nói cho bất luận người nào. Sau khi tra ra người làm chủ phía sau là cậu, tôi đã nói cho cậu biết, về sau không cần luôn ở tại bên cạnh tôi, cậu hẳn là xuống dưới rèn luyện, cho nên mới phái cậu đi xuống.
Tôi đều đã điều cậu đi địa phương xa như vậy, tôi cho là cậu sẽ hiểu rõ cái gì, đình chỉ gây tổn thương với tiểu Duệ, ai ngờ sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ lại giấu tôi về tới thành phố Giang, lại ra tay với tiểu Duệ một lần nữa. Diệp Hải, tiểu Duệ là con của tôi, là mệnh của tôi, cậu hại nó còn làm cho tôi khó tiếp nhận hơn cả việc cậu hại tôi."

Diệp Hải: "..."

Tra ra được!

Anh làm ẩn nấp như vậy, vì sao lại tra ra được?

"Diệp Hải, từ hôm nay trở đi, tôi và cậu chính thức đoạn tuyệt quan hệ ba con. Hộ khẩu của cậu tôi sẽ chuyển ra ngoài cho cậu một lần nữa. Chuyện lần trước cậu ám sát tiểu Duệ tôi sẽ không truy cứu, chứng cứ tôi cũng không đưa đến tòa án quân sự, liền xem như là chuyện cuối cùng mà tôi có thể làm trước khi đoạn tuyệt quan hệ ba con với cậu.
Nhưng mà chuyện hôm nay cậu làm tôi tuyệt đối sẽ không lại tha thứ. Tất cả từ cục cảnh sát phụ trách lấy chứng cứ, tòa án quân sự phụ trách tuyên án. Nếu cậu vô tội, hi vọng về sau mặc kệ là ở quân đội vẫn là ở xã hội, cậu cũng có thể làm một người đường đường chính chính, không cần giống ba cậu, nhất định phải lên đoạn đầu đài, mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Đương nhiên, nếu như cậu có tội, vậy tôi cũng sẽ không bao che cậu."

Nói đến đó, Lãnh Tấn Bằng cảm thấy ông đối với Diệp Hải cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Nhìn bóng dáng rời đi của Lãnh Tấn Bằng cùng Lãnh Kỳ Duệ, Diệp Hải, một người đàn ông 23 tuổi, hai tay vịn lan can sắt, quỳ rạp trong phòng thẩm vấn, gào khóc, khóc đến thiên hôn địa ám.

"Con oan uổng! Ba.. Con oan uổng! Thật không phải là con làm! Thật không phải là con làm!"
Anh không muốn mất đi chỗ dựa là Lãnh Tấn Bằng!

Anh không thể mất đi!

Tại sao có thể như vậy?

Chuyện này cũng không phải anh làm, tại sao có thể giá họa cho anh như vậy?

Lãnh Kỳ Duệ nghe tiếng khóc khàn cả giọng của Diệp Hải, quay đầu, nhìn anh một cái, mặt tràn đầy mỉa mai, sự tức giận đọng lại trong lòng 15 năm cũng tại giây phút này hoàn toàn tiêu tan.