Trước tiên, bọn họ chọn mua rau, thịt và bột trở về, rồi sau đó mới bắt đầu chuẩn bị.
Phong Thụy Thanh băm thịt, Phong Thanh Thanh đi xay gạo sữa bằng cối đá, Lý Tiểu Lộ thái rau. Lý Tiểu Lộ không nỡ để Phong Thanh Thanh làm việc vất vả như vậy nhưng cả nhà chỉ có kỹ năng dùng dao của bà là tốt, nên nhiệm vụ thái rau chỉ có thể là bà làm, mà băm thịt lại càng mệt cho nên Phong Thanh Thanh chỉ có thể đi xay gạo sữa.
Thời gian nhanh chóng đến sáu giờ, bọn họ liền bày quán ra.
Vì mời chào khách hàng nên lúc này Phong Thụy Thanh lấy giá gốc ban đầu.
Khai trương ba ngày đầu, mua một phần bánh cuốn tặng một quả trứng gà.
Không ít khách hàng vốn là muốn lại đây ăn mì, nhìn thấy nơi này không chỉ bán bánh cuốn mà ba ngày đầu còn tặng trứng gà.
Không chiếm lấy lợi ích là đồ ngốc!
Không ít khách hàng đã thay đổi thói quen, gọi một đĩa bánh cuốn, hoặc gọi một bát mì và một đĩa bánh cuốn.
Bọn họ không biết bánh cuốn này ăn ngon hay không, chủ yếu là có trứng gà nên mới gọi bánh cuốn.
Sau khi gọi phần bánh cuốn, thêm một chút tỏi Tứ Xuyên, muối ớt hoặc giấm ớt là có thể ăn.
Cái này ăn một lần, bọn họ gần như mang cả đĩa nuốt vào luôn.
Tươi, thơm, mềm, trơn bóng, quả nhiên là ăn ngon!
Có một số người ăn bánh cuốn trước, ăn xong bánh cuốn lại tiếp tục ăn một đĩa bánh cuốn, ngay cả mì gọi từ sớm cũng không ăn.
Không cần nó, bánh cuốn này thực sự ăn quá ngon.
Bọn họ đến thành phố S lâu như vậy, bánh cuốn nếm qua không ít, nhưng bánh cuốn như thế này lại là lần đầu tiên ăn đến! Nhà khác bánh cuốn đúng là quá dày, nhà này quả thực mỏng, mềm, ngon.
Một đợt một đợt khách hàng kéo đến, Phong Thụy Thanh bận bịu đến đầu đầy mồ hôi, cánh tay cũng đau nhức, nhưng nhìn khách đến nhiều như vậy, lại càng thêm nhiệt tình.
Buổi sáng lúc tám giờ, Phong Thụy Thanh đã bán xong bánh cuốn, khách hàng nghe tin mà đến cực kì thất vọng, mãi cho đến khi Phong Thụy Thanh hứa hẹn ngày mai làm nhiều hơn một ít mới bỏ qua.
Sau khi bán xong bánh cuốn, Phong Thụy Thanh để cho Lý Tiểu Lộ và Phong Thanh Thanh cùng nhau thu dọn đồ đạc trở về.
Hôm nay khách hàng buổi sáng vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, bận bịu cả một buổi sáng, bọn họ đi về nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa đến giữa trưa sẽ bán đồ ăn nhanh.
"Anh hai, bánh cuốn này bán cũng rất tốt". Phong Thanh Thanh vui mừng nói.
Trước kia cô bán món kho, tuy món kho kia ăn cũng ngon nhưng người phía Nam không ăn quen hương vị này, cô hao phí một năm mới làm nên thành tựu.
Anh hai nhà mình lần đầu ra trận đã thắng lợi. Xem ra, ẩm thực còn phải thích hợp với phần lớn bộ phận thị trường thưởng thức.
Sau này cô lại mở một nhà hàng Quảng Đông không được sao?
"Bình thường, bình thường thôi. Chẳng qua hôm nay nguyên liệu chuẩn bị quá ít, tám giờ đã bán xong rồi. Đáng lẽ còn bán được một tiếng nữa. Ngày mai chúng ta chuẩn bị nhiều thêm một ít." Phong Thụy Thanh khiêm tốn cười cười, nhưng trên mặt không giấu nổi đắc ý.
"Chuẩn bị nhiều hơn một chút. Một phần 5 xu, so với nấu mì tiện lợi hơn. Bọn họ ăn rất hài lòng. Ba phần có thể lấy hơn một bát mì. Bánh cuốn này hấp vừa nhanh, đóng gói cũng tiện, buổi sáng làm cái này rất ổn." Lý Tiểu Lộ cười nói.
Lúc mới đầu, vẫn có người gọi mì, nhưng chẳng bao lâu họ đều gọi bánh cuốn. Cũng may, bọn họ dự đoán trước lượng bánh cuốn nên đã sớm chuẩn bị xong trứng gà, nếu không, trứng gà cũng không đủ dùng.
Lúc sau, không có trứng gà, bọn họ cũng nghĩ không bán nữa, nhưng nghe thấy những khách nghe danh mà đến vậy mà cũng không ghét bỏ nếu không có trứng gà tặng kèm, quả là không lầm.
"Người dân ở tỉnh chúng ta đều thích ăn bánh cuốn này giống như bữa sáng, bất kể có tiền hay không có tiền, giàu hay nghèo. Anh hai làm bánh cuốn so với nhà khác thì trơn bóng, mềm mại lại mỏng, đương nhiên rất được yêu thích." Phong Thanh Thanh nói.
"Ngày mai chúng ta còn tặng trứng gà hay không?" Lý Tiểu Lộ có chút do dự hỏi.
"Tặng. Vì sao lại không chứ? Nếu chúng ta hứa hẹn ba ngày, vậy tặng ba ngày, không có chữ tín thì người không thể làm nên. Chúng ta có thể có được khách như ngày hôm nay, vẫn là phải dựa vào số trứng gà miễn phí này." Phong Thụy Thanh nói. Thực ra tặng trứng làm anh có chút không nỡ, nhưng tưởng tượng đến lợi ích trứng gà này mang lại lôi kéo được danh tiếng, anh cũng không đau lòng nữa.
"Vậy tặng đi. Tặng nhiều chúng ta kiếm được ít. Đợi qua ba ngày này thì tốt rồi." Lý Tiểu Lộ khẽ cắn môi, nói.
"Mẹ, yên tâm đi, bánh cuốn này nhất định có thể kiếm lời. Chờ con làm bánh cuốn cho ổn, cân nhắc thêm một chút hương vị khác." Phong Thụy Thanh cười nói.
"Anh hai, anh thật biết tính toán trước. Nhưng, hương vị khác của bánh cuốn có thể ăn được không?" Phong Thanh Thanh hỏi. Cô đã ăn vị thịt heo, nhưng chưa thử qua cái khác bao giờ.
"Làm sao lại không thể? Ở đây có thể thêm rất nhiều đồ ăn." Phong Thụy Thanh nói. Thêm thịt heo tùy ý thì đồ ăn có thể thành món mới, bánh cuốn này vì sao lại không thể?"
Có khởi đầu thuận lợi, hai ngày sau, buổi sáng họ cũng không bán mì lạnh, chỉ bán bánh cuốn.
Nhà bọn họ bán bánh cuốn so với tưởng tượng còn được yêu thích hơn.
Sau ba buổi sáng, bọn người Phong Thanh Thanh đều mệt mỏi. Mài gạo sữa. Băm thịt, thái hành, rửa chén những việc này cũng không dễ dàng.
Nhưng, kiếm tiền vẫn được nhiều.
Buổi sáng ngày đầu tiên buôn bán lãi được mười ba nhân dân tệ, ngày hôm sau lãi hai mươi lăm nhân dân tệ, ngày thứ ba vậy mà lãi ba mươi nhân dân tệ.
Đây đều là lợi nhuận chuẩn khi sau khi trừ đi chi phí.
Phong Thụy Thanh tay mỏi đến phát đau, nhưng sau khi nhìn thấy tiền đếm được, nhất thời cảm thấy tay lập tức không đau.
Một buổi sáng kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù mệt chết cũng đáng.