"Ngô..." Cũng giống như kiếp trước, Thẩm Thất túm chặt lấy chăn đơn dưới thân, cảm giác giống như là bị xé rách.
"A..." Thẩm Trọng Hoa gầm nhẹ một tiếng, tiểu huyệt Thẩm Thất chặt hẹp ướt nóng, mỹ diệu làm người hít thở không thông. Nhưng mà, hắn sợ nàng đau, thế cho nên ngay từ đầu cũng không dám động.
Nhưng mặc dù bất động, cùng với hô hấp của hai người, Thẩm Thất vẫn đau đến phát run như cũ. Kỳ thật Thẩm Trọng Hoa cũng hơi có chút đau, tiểu huyệt của nàng thật sự là quá mức chặt hẹp, hắn mạnh mẽ cắm vào, cự vật cứng rắn nhất nhưng cũng đồng thời là bộ vị yếu ớt nhất giữa hai chân giống như là sắp bị bấm gãy.
Nhưng càng nhiều lại là dục vọng nguyên thủy cùng xúc động nhất của loài người, là sự hướng tới của hắn đối với tiểu huyệt của nàng, là xúc động muốn rong ruổi ở trong thân thể nàng của hắn.
"Đau không..." Thanh âm của Thẩm Trọng Hoa khàn khàn.
"..." Đương nhiên đau, rất đau, đau đến mức nước mắt nàng không tự chủ được mà chảy ra. Nhưng Thẩm Thất sẽ không trả lời hắn, không kêu đau, không oán giận, không ủy khuất, là một điều cơ bản mà tự mình tử sĩ hiểu.
Vách tường thịt non bên trong tiểu huyệt không ngừng mấp máy, mút chặt côn th*t thô to của Thẩm Trọng Hoa. Thẩm Trọng Hoa hơi thở gấp, nhìn thấy hai nhũ thịt lỏa lồ phập phồng liên tục nãy giờ của Thẩm Thất dần dần vững vàng, hắn lúc này mới hơi chút giật giật ở giữa hai chân nàng.Vẫn có chút đau, Thẩm Thất nhăn chặt mày. Lại vẫn cứ khó tránh khỏi, mơ hồ rên rỉ ra tiếng.
Thẩm Trọng Hoa cho rằng nàng biểu hiện như vậy là thoải mái, hắn rốt cuộc không nhịn được mà bắt đầu thong thả thọc vào rút ra ở trong tiểu huyệt ướt nóng chật hẹp.
"Ân... A... Ân... Ân... A..." Lúc Thẩm Trọng Hoa rút ra bên ngoài, thịt non ở trong tiểu huyệt giống như là ngàn vạn cái miệng nhỏ, mút côn th*t thô to của hắn vào, không chịu để hắn đi. Mà khi Thẩm Trọng Hoa cắm vào bên trong, ngàn vạn cái miệng nhỏ kia liền có vẻ càng thêm tham lam, nối tiếp nhau từ bốn phương tám hướng vọt tới, tham lam mút vào.
Mồ hôi chậm rãi chảy xuống từ trên trán Thẩm Trọng Hoa, lướt qua gương mặt hắn, nhỏ giọt xuống bụng nhỏ của Thẩm Thất.
Thẩm Thất hơi hơi co rụt lại, Thẩm Trọng Hoa liền bị tiểu huyệt kia mút một trận, hắn phát ra tiếng than nhẹ.
Nói đến cũng kỳ quái, chuyện xảy ra lúc này cũng giống như ở kiếp trước, nhưng rồi lại có cái gì đó hơi khác. Tuy rằng đều là xé rách đau đớn, nhưng nỗi đau đớn ở kiếp trước giằng co thật lâu, cho dù sau đó Thẩm Trọng Hoa có rời khỏi thì máu ở phía dưới vẫn chảy ra đứt quãng, hoặc nhiều hoặc ít chảy suốt 3 - 4 ngày, mà nơi chỗ tiểu huyệt lại càng đau hơn, nếu không lầm thì đau chắc khoảng nửa tháng.
Nhưng kiếp này...Theo động tác của Thẩm Trọng Hoa, cảm giác đau đớn khi bị xé rách ở giữa hai chân Thẩm Thất dần dần rút đi, tuy rằng không phải không đau, nhưng nỗi đau nho nhỏ này đối với Thẩm Thất mãi nuốt đao quang kiếm kiếm ảnh mà nói thì thật sự là không quan trọng gì. Càng kỳ quái hơn chính là... Theo động tác của Thẩm Trọng Hoa từ từ tăng mạnh, Thẩm Thất thế nhưng ẩn ẩn ở bên trong nỗi đau đớn kia cảm nhận được một tia tô ngứa.
"A...!" Khi động tình, bàn tay to của Thẩm Trọng Hoa đặt ở trên tuyết nhũ Thẩm Thất, hắn vừa thọc vào rút ra bên trong tiểu huyệt vừa xoa nắn thỏ ngọc.
"Ngô... A... A!" Thẩm Thất cố nén tiếng rên rỉ phá miệng mà ra, nàng bất giác vặn vẹo thân thể mềm mại. Mà điều này không thể nghi ngờ là làm cho tiểu huyệt nàng càng thêm chật hẹp, Thẩm Trọng Hoa bất chấp tất cả, túm chặt hai vú của Thẩm Thất, kiện eo trầm xuống, dùng lực tàn nhẫn xâm nhập, côn th*t trực tiếp chọc tiến hoa tâm!
"A!" Thẩm Thất cuối cùng vẫn không nhịn xuống được, nhắm chặt hai mắt, ưỡn thân mình rên rỉ ra tiếng.
"Thất Thất..." Thẩm Trọng Hoa cúi người xuống, gắt gao ôm Thẩm Thất vào trong lòng ngực, lại lần nữa dùng miệng phong bế môi đỏ của nàng.
"Ngô... Ngô... Ân! Ngô! Ngô... Ngô..." Lưỡi của Thẩm Trọng Hoa càn quấy ở trong miệng Thẩm Thất, động tác dưới hạ thân càng là không ngừng, thậm chí còn càng thêm kịch liệt!
Lúc này, chỗ giao hợp của hai người đã không có máu màu hồng nhạt chảy ra, thay thế vào đó chính là mật dịch trong Thẩm Trọng Hoa thô tráng côn th*t, cọ đến trong suốt hoa dịch...