Thẩm Thất không ngờ, Thẩm Trọng Hoa tha cho mình như vậy.
Nàng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo, vòng ra sau tấm bình phong.
Thẩm Trọng Hoa từ từ nhắm hai mắt, nàng cho rằng chàng đang nghỉ ngơi nên không dám quấy rầy. Nhưng lại không biết Thẩm Trọng Hoa đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng nàng đứng ở trước mặt mới chậm rãi mở mắt ra.
Thẩm Thất xoay người, cung kính bĩnh tĩnh nói với Thẩm Trọng Hoa: "Thẩm Thất đã tự mình xử lý sạch sẽ."
Nàng dùng hai chữ "xử lý", không giống như đang đối đãi với một con người mà là xem mình như một món đồ.
Thẩm Trọng Hoa nhíu mày, chàng nhìn Thẩm Thất, Thẩm Thất cũng ngước mắt nhìn chàng. Thẩm Trọng Hoa bỗng phát hiện, Thẩm Thất thay đổi, ánh sáng trong mắt nàng lụi tắt rồi.
Ngực bị bóp nhói lên một cái, Thẩm Trọng Hoa quay đầu đi, không nhìn mặt Thẩm Thất nữa, cặp mắt kia xa lạ giống như xa cách mấy đời, chàng vẫy vẫy tay, ý bảo Thẩm Thất lui xuống.
"Nàng..." Thất Thất bước hai bước, lại nghe Thẩm Trọng Hoa mở miệng: "Trở về nghỉ ngơi đi."
Thẩm Thất đóng cửa lại, phát giác ra hơi thở của Lãnh Tinh, tay ngọc giấu trong tay áo rộng, Thẩm Thất xoay người như một cơn gió, đè Lãnh Tinh lên vách tường, cùng lúc đó dao găm cũng để ở yết hầu Lãnh Tinh.
"Vì sao?" Thẩm Thất hạ giọng, ngữ khí có phần phẫn nộ.
"Vương gia trúng xuân tiêu tán." Lãnh Tinh không phản kháng chút nào, dường như biết Thẩm Thất sẽ không ra tay với hắn thật, hắn bình tĩnh nói: "Ngài cần nữ nhân."
"Vì sao lại là ta?" Lúc hỏi ra câu này, thanh âm Thẩm Thất ngầm chứa run rẩy. Nàng vất vả lắm mới có thể làm lại tất cả nhưng lại một lần nữa lún sâu vào vũng bùn này.
Thẩm Thất bỗng nhớ lại, kiếp trước Thẩm Trọng Hoa quả thực từng mắng nàng bẩn, cũng quả thực có khoảng thời gian không chạm vào nàng thường xuyên như trước, chắc hẳn, đó chính là căm ghét nàng, cảm thấy nàng bẩn đi. Thẩm Thất cũng cảm thấy như vậy, Thẩm Trọng Hoa nói không sai, nàng quả thật bẩn, thân thể Thẩm Thất nàng là bị Thẩm Trọng Hoa làm bẩn.
Một lần rồi lại một lần.
Kiếp trước và kiếp này.
"Ngươi khác biệt." Lãnh Tinh nói, thay đổi xưng hô với nàng: "Thất cô nương."
"Đừng gọi ta như vậy." Thẩm Thất buông hắn ra, thanh âm lạnh lùng: "Để vị ở viện Tích Chi nghe thấy rồi nàng lại làm khó ta."
"Cô nương bây giờ không ai có thể làm khó." Lãnh Tinh đánh cược một ván, cược thắng rồi: "Vương gia biết rõ mình trúng xuân tiêu tán nhưng không chịu tới viện Tích Chi."
"Vương gia thương Tô cô nương, không chịu qua, muốn làm chuyện phu thê thì trước hết cần làm lễ thành phu thê." Lúc nói ra câu này, lòng Thẩm Thất nhói đau. Giống như tự tay mình lại xé rách vết thương khó khăn lắm mới khép miệng.
Đúng vậy, Thẩm Thất biết, kiếp trước Thẩm Trọng Hoa nghĩ như thế. Chỉ là không ngờ, vào lúc chàng bị ɖu͙ƈ hỏa thiêu đốt, không nhịn nổi nữa, Thẩm Thất vào phòng chàng. Hủy hoại hẹn ước của chàng với Tô Liên Tuyết, hủy hoại tình yêu thuần mỹ trọn đời trọn kiếp của hai người bọn họ.
"Nhưng lúc vương gia ngâm nước lạnh, ý thức không rõ, người ngài gọi tên..." Ánh mắt Lãnh Tinh thâm trầm, nhìn về phía Thẩm Thất: "Là ngươi!"
"Nực cười!" Thẩm Thất cười lạnh, nhiều hơn là tự giễu. Nàng quay người rời đi, không muốn để Lãnh Tinh thấy nước mắt ầng ậng trong mắt nàng. Nàng không thể khóc, nàng là một tử sĩ, làm gì có tư cách khóc lóc. Làm gì có tư cách ở trước mặt người khác, phơi bày mặt nhu nhược đáng thương của mình?
"Thất cô nương." Mới trải qua chuyện nam nữ tư thế đi lại của Thẩm Thất khó tránh khỏi có chút kỳ lạ. Lãnh Tinh nhìn Thẩm Thất, nói với nàng: "Bắt đầu từ hôm nay, phủ Huyên vương chỉ có một vị cô nương là ngài."
Thẩm Thất cảm thấy buồn cười, không để ý tới hắn nữa.