Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 46: Đại Phổ bố cục



Dịch giả: Tiểu Ngư

Bạch Dịch vừa mới ra ngoài khu cư trú, Dương Nhất Phàm đã vội vàng hấp tấp mà đi tìm.

Nhìn thấy trên người Bạch Dịch đầy vết máu, Dương Nhất Phàm kinh hãi nói: "Ngươi gặp được Hắc y nhân kia rồi hả? Ngươi Bị thương ở đâu vậy!"

Dương Nhất Phàm tràn ra một đạo Linh thức cẩn thận xem xét thương thế của Bạch Dịch, lần này hắn bị dọa không nhẹ, nếu Bạch Dịch không biết tốt xấu, chắc ba năm sau hắn cũng quy thiên.

"Khá tốt, không tổn thương đến tâm mạch." Bạch Dịch suy yếu nói: " Chỉ Huyết Đan, Sinh Cơ Tán."

"Có!" Dương Nhất Phàm cảm giác vết kiếm trên ngực Bạch Dịch rồi vội vàng đáp ứng đưa Bạch Dịch đi về hướng nhà gỗ.

Đi đến khu cư trú, hai người Khương Đại Xuyên và Cao Nhân lập tức chạy ra nghênh đón thấy Dương Chấp sự đỡ Bạch Dịch, biết chắc hắn bị thương không nhẹ, lo lắng theo sát đi vào nhà gỗ, cũng may khu cư trú cách Linh Mạch rất xa, trái lại không bị đánh nhau làm ảnh hưởng.

Quay lại với chỗ ở của Bạch Dịch, Dương Nhất Phàm lấy ra hai cái bình sứ, đổ ra một viên Chỉ Huyết Đan màu hồng cho Bạch Dịch nuốt, rồi lấy một ít tro màu xanh từ cái bình khác bôi lên vết thương ở ngực Bạch Dịch.

Sau khi Bạch Dịch ăn Chỉ Huyết Đan vào vết máu ở miệng vết thương bắt đầu ngưng kết lại cộng với dược hiệu của Sinh Cơ Tán không bao lâu vết thương cũng bắt đầu đóng vảy.

Chỉ Huyết Đan và Sinh Cơ Tán đều là Cửu phẩm Linh Dược cấp thấp nhất, vốn dĩ không phải thảo dược thế gian nào có thể so sánh được, thứ này cầm máu sinh da hiệu quả diệu kỳ nếu thường.dân chứng kiến nhất định sẽ kinh hãi la to Tiên Thuật.

Thấy Dương Nhất Phàm lấy hai loại cửu phẩm Linh Dược cho Bạch Dịch sử dụng mà không có chút đau lòng, Khương Đại Xuyên không ngừng hâm mộ, và càng thêm vững tin vào vị tiểu thúc có thân phận cao quý không còn gì nghi ngờ nữa.

Đệ tử ngoại môn bọn hắn thường xuyên đánh nhau, trừ phi trọng thương liên quan đến tính mạng thì Chấp sự ngoại môn mới đem hai loại Cửu Phẩm Linh dược này ra sử dụng.

Đợi đến khi miệng vết thương Bạch Dịch chuyển biến tốt, Cao Nhân mới phẩn nộ nói ra: " Cuối cùng lai lịch của những Hắc y nhân kia như thế nào, dám đến Nhập Vân Cốc giương oai, chẳng lẽ không sợ Trưởng lão tông môn sao!"

Khương Đại Xuyên há to miệng có lòng nói tiếp, thấy vị chấp sự đại nhân Dương Nhất Phàm vẫn còn ở đây nên nén lời lại.

"Chuyện của Tông môn, đã có các vị trưởng lão và Tông chủ làm chủ, không tới phiên chúng ta đàm luận." Dương Nhất Phàm ra vẻ bình tĩnh trầm giọng mà nói:" Các ngươi lui ra đi, trở về tu luyện tốt, chỉ khi tu vi không ngừng tăng lên, mới có thể chính thức tồn tại ở Tu Chân Giới."

Chấp sự lên tiếng, hai người không dám ở lâu, trước sau đều lui ra ngoài.

Miệng vết thương chỉ cách tâm mạch một chút, nhiều hơn một phần nữa e rằng ngươi không giữ được cái mạng!" Sau khi hai người đi, trong mắt Dương Nhất Phàm tràn đầy sợ hãi quát khẽ.

"Kiếm thuật của người quái dị đó không tinh." Mặt của Bạch Dịch trắng xám như trước, tuy nhiên khí sắc lại khá hơn nhiều.

" Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Trong lòng Dương Nhất Phàm còn sợ hãi nói: " Ngươi mà chết thì ta cũng sống không lâu."

"Những tu sĩ áo đen ki cuối cùng là ai?" Bạch Dịch nghỉ ngơi một chút rồi mở miệng hỏi.

"Dám đến Nhập Vân Cốc cướp đoạt tinh túy Linh Mạch, địa vị của đối phương tuyệt đối không nhỏ." Dương Nhất Phàm cau mày nói: " Ở Đại Phổ, trừ hai đại tông môn ra, có lẽ không có ai dám có chủ ý đánh Thương Vân Tông."

"Ba đại tông môn chân vạc của Đại Thổ Quốc, hôm nay xem ra có lẽ thực lực của Thương Vân Tông là yếu nhất." Bạch Dịch nhàn nhạt nói.

"Ài." Dương Nhất Phàm nặng nề thở dài, nói: " Trong cảnh nội của Đại Phổ có ba đại tông môn là Thương Vân Tông, Hàn Ngọc Tông, Thất Sát Môn, hoàn toàn chính xác Thương Vân Tông yếu nhất."

"Dương chấp sự có thể nói rõ thực lực của hai đại tông môn khác không." Bạch Dịch hỏi.

Dương Nhất Phàm gật đầu nói ra:" Kỳ thật Đại Phổ Quốc có ba đại tông môn này, theo tư lịch, Thương Vân Tông lâu đời nhất, từ khi khai tông tông môn chúng ta đến nay đã có hơn bốn nghìn năm lịch sử, tiếp theo là Hàn Ngọc Tông, đại khái trái phải cũng khai tông ba nghìn năm, chẳng qua Thất Sát Môn mới phổ tông gần ngàn năm, lại thập phần phát triển mạnh mẽ, không đến nghìn năm đã vượt qua Thương Vân Tông và Hàn Ngọc Tông trở thành tông môn mạnh nhất trong ba đại tông môn.

Tromg Thất Sát Môn có Thất Sát Tinh Quân, theo thứ tự có bảy vị cường giả đạt cảnh giới Nguyên Anh, Hàn Ngọc Tông có năm vị tu sĩ đạt cảnh giới Nguyên Anh, mà Thương Vân Tông chúng ta tính cả Tông chủ cũng chỉ có bốn vị cường giả Nguyên Anh, thực lực mới bị xếp hạng cuối cùng."

Nghe Dương Nhất Phàm giảng thuật ba đại tông môn, Bạch Dịch giả vờ như không có ý định gì mà hỏi một câu: "Không biết Tổ Sư khai tông Thương Vân Tông còn ở đây không."

"Thương Vân lão tổ!"

Chỉ cần đọc lên cái danh tính này, Dương Nhất Phàm đã cảm thấy toàn thân run lên, ngữ khí trở nên cung kính đặc biệt:" Nghe nói vài ngàn năm trước lão tổ bắt đầu bế quan sinh tử, sau đó không ai nhìn thấy, cuối cùng sống hay chết, ngoài tông chủ ra thì không ai biết."

Bế quan?

Trong lòng Bạch Dịch hừ mạnh một tiếng, tự nhủ trong lòng tiểu tử Ngô Trình kia ném bỏ tông môn mặc kêu nó như thế nào, chính mình bế quan tất nhiên phải đi nghiên cứu luyện khí chi đạo mà hắn rất si mê, được lắm làm cho một tòa tông môn mù mịt chướng khí, rõ ràng chỉ có bốn tu sĩ Nguyên Anh.

Bốn vị Nguyên Anh cường giả, trong mắt Dương Nhất Phàm xem ra đã là cao cao tại thượng, trong lòng không dám có dù chỉ là một tia chống cự, nhưng ở trong mắt Bạch Dịch cũng không tính là gì.

"Ngô..."

Khi hai người đang đàm luận, bỗng nhiên Bạch trùng mập mạp từ trong quần áo Bạch Dịch chui ra, phát ra một âm thanh cực kì nhỏ giống như nói một chữ Ngô.

Cảnh giới của Dương Nhất Phàm là Trúc Cơ sơ kỳ còn Bạch Dịch là tu sĩ luyện khí kỳ nên đều có thể nghe thấy âm thanh này, tự nhiên hắn cũng cẩn thận lắng nghe, Dương Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào Bạch Trùng trên người Bạch Dịch ngoài kinh ngạc ra còn lộ ra một loại thần thái nghi ngờ.

"Ô ô ô ô ô!"

Phát hiện bạch trùng mở miệng, tromg lòng Bạch Dịch cả kinh, âm thầm bóp mạnh vào đuôi bạch trùng, Chúc Hỏa muốn nói Ngô Trình lập tức biến thành tiếng kêu ô ô ô kì quái.

"Đây là trùng gì thế?" Dương Nhất Phàm kinh ngạc hỏi thăm, hắn từng bái kiến tu sĩ nuôi dưỡng Linh Thú cũng chưa từng bái kiến tu sĩ nuôi dưỡng côn trùng.

"Trưởng bói trong nhà để lại một thứ đồ chơi mà thôi." Bạch Dịch thay đổi thần sắc nói.

Chơi côn trùng?

Dương Nhất Phàm không thôi buồn bực, tự nhủ trong lòng cái Bạch gia này chẳng những nghiên cứu âm hồn quỷ vật còn thích nuôi dưỡng côn trùng sao.

"Nhập Vân Cốc mất đi đê giai Linh Mạch, đệ tử ngoại môn không thích hợp ở đây, tông môn hẳn có an bài khác, trước tiên ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt." Dương Nhất Phàm dặn dò một câu, rời khỏi nhà gỗ, thương thế của hắn cũng không nhẹ, cần phải khôi phục vài ngày.

Đợi Dương Nhất Phàm đi xa, Bạch trùng trong tay trái Bạch Dịch dao động liên tục, không ngừng nói:"Tiểu tử Ngô Trình kia làm thế nào mà không chịu được thế, ở trong một quốc gia cũng không thể xưng hùng, tốt xấu gì hắn cũng là nhị đệ tử của Tiêu Dao Tiên Quân, thật làm mất thanh danh chủ tử! Chờ đến lúc ta gặp hắn nhất định sẽ thay chủ tử giáo huấn hắn!"

Ánh mắt Bạch Dịch lạnh lẽo, xoa bóp bạch trùng trước mắt, nổi giận nói: "Mặc kệ Ngô Trình kia như thế nào, người còn dám xuất hiện trước mặt người khác, ta bóp chết ngươi!"

"Đừng, đừng nha chủ tử." Bạch trùng cười mỉa nói: "Không phải ta tức quá sao, đường đường là nhị đệ tử của Tiêu Dao Tiên Quân..."

" Được rồi, ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm."

Bạch Dịch bất đắc dĩ ném bạch trùng lên bàn, ra lệnh: "Từ nay về sau, ngươi muốn nói chuyện dùng thần hồn kể rõ là được, bây giờ ta chỉ có luyện khí trung kỳ, ngươi đã chọc tới một chấp sự Trúc cơ trung kỳ, nếu bị phát giác có thể sẽ đem đến nhiều phiền toái."

"Thiên Hào đã biết, đã biết, hắc hắc." Bạch trùng quơ quơ cái đầu mập trắng cam kết: "Lúc không có ai thì nói chuyện, khi có người ở đây ta nhất định giả vờ không nói gì!"

Vừa nói Bạch trùng vừa quơ thân thể béo, uốn éo uốn éo mà bò vào vào trong bình sứ Sinh Cơ Tán trên bàn, rồi lăn dưới đáy bình để thuốc còn sót lại dính vào miệng vết thương của mình, sau đó bò ra còn lộ ra thần thái đắc trí, không có một chút khách khí nào.