Edit: Thanh Lê Beta: Sakura Nghe thấy Chu thị ở bên ngoài kêu la khàn cả giọng, có thể nghe ra nàng giờ phút này tức giận cùng đau lòng. Liên Mạn Nhi vừa ăn bánh trái, vừa cười trộm trong lòng.
Liên Thủ Tín thả bát trong tay xuống, “Cha phải đi ra ngoài cùng mẫu thân nói một tiếng.” Nói cho Chu thị, có một phần bánh trái bọn họ lấy đi.
Trương thị không nhìn Liên Thủ Tín, đưa tay cầm cái muỗng múc thêm chút đường trắng vào bát cho Tiểu Thất.
“Cha, trước chờ một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Bà nội đang nổi nóng, cha đi qua lại bị mắng.” Chỉ mắng Liên Thủ Tín còn hoàn hảo, Chu thị khẳng định đem các nàng cũng mắng theo.
“Bánh trái này có phần của chúng ta, nhưng, hay là nói cho nãi một tiếng mới tốt.” Liên Thủ Tín nói.
“Ta chưa nói sao?” Trương thị ngẩng đầu lên, “Ta đã cùng mẫu thân thương lượng, nhưng mẫu thân làm sao, bà ấy căn bản là không muốn để cho ta mở miệng.”
Liên Thủ Tín biết Liên Mạn Nhi cùng Trương thị nói đều đúng, nhưng Chu thị ở bên ngoài kêu la như vậy, trong lòng hắn có chút nghe không vô. Trong lòng hắn, vốn nhớ được một chuyện, dù thế nào đó cũng là mẹ ruột hắn.
Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín bộ dạng nhăn nhó, âm thầm than thở. Chính là Liên Thủ Tín hiện tại đi ra ngoài, cùng Chu thị nói rõ ràng, Chu thị sẽ không sinh khí sao?
Dĩ nhiên sẽ không, Liên Thủ Tín chỉ biết không công đi làm mục tiêu. Chu thị đối với đồ đạc, từ trước quản đặc biệt chặt. Đây không phải là nói nàng tham lam, nói cho công bằng Chu thị cũng không tham ăn. Chu thị chính là muốn “Quyền lực”. Các nàng không nói cho Chu thị, tự mình cầm bánh trái, việc này đã xúc phạm quyền uy của Chu thị, Chu thị làm sao sẽ bởi vì lời nói của Liên Thủ Tín mà từ bỏ ý đồ kia.
Ngược lại, chỉ cần Liên Thủ Tín hơi chút ra vẻ “Mềm yếu” một chút, Chu thị sẽ mượn việc này nhéo ở cổ hắn.
Lúc Liên Mạn Nhi ở tính toán làm như vậy là đã nghĩ đến kết quả. Bánh trái là các nàng nên được. Chỉ cần các nàng ổn định rồi, không đi phản ứng Chu thị, Chu thị thích náo thì náo. Hơn nữa còn có Liên lão gia tử, hắn muốn một nhà sống hòa thuận, an bình. Cho nên dù Liên Thủ Tín làm sao, khi có thể đạt tới mục đích này, hắn cũng sẽ không lắm mồm đi quản Chu thị. Nhưng nếu như Liên Thủ Tín không ra mặt, Chu thị làm ầm ĩ không ngừng, Liên lão gia tử tất phải ra mặt.
Muốn cùng chung đụng hòa thuận, các nàng đã lui không chỉ một bước, hiện tại nên là Liên lão gia tử cùng Chu thị lùi bước.
Bất quá Chu thị cũng đủ tinh tế. Nàng làm sao phát hiện bánh trái thiếu kia?
Liên Mạn Nhi đang suy nghĩ, đã nhìn thấy Liên Diệp Nhi từ bên ngoài vén màn cửa đi đến.
“Mạn Nhi tỷ.” Liên Diệp Nhi đi tới trước Liên Mạn Nhi, nàng là len lén vội tới Liên Mạn Nhi đưa tin. “Bà nội thấy tỷ cùng tứ thẩm đều đi, hồi lâu không có trở về. Bà nội liền sinh khí… liền đi ra ngoài, nhìn thấy bánh trái kế đều là gói từ lá cây của chúng ta, liền hỏi bánh trái các tỷ gói đều đi đâu rồi. Nhị bá nói nhất định là các tỷ lặng lẽ lấy mất.”
“Cha phải đi nói một tiếng.” Liên Thủ Tín liền đứng lên.
Người đàng hoàng phúc hậu là không sai, nhưng bọn họ làm việc có lúc rất khiến cho người thân cận tức giận.
“Cha, bà đang nổi nóng. Nếu cha đi, cũng sẽ không nói được cái gì. Bà nội lại tức giận thêm thì sao?” Liên Mạn Nhi liền nói.
Liên Thủ Tín sờ sờ đầu óc của mình, hắn biết mình ngốc. Liên Mạn Nhi nói như vậy, cũng có đạo lý.
“Chuyện bánh trái, ta tranh thủ thời gian theo ông nội nói. Các người đều không cần tức giận.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đúng, cùng lão gia tử nói.” Trương thị gật đầu, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng tán thành làm như vậy. Ở mọi người trong suy nghĩ, Liên lão gia tử cùng Chu thị so sánh với, kia quả thực là quá thông tình đạt lý.
Phía ngoài, Chu thị thanh âm cao hơn, lời mắng của cũng càng ngoan.
“Hơn nửa đêm, nói nhao nhao gì. Chúng ta này người một nhà, bánh trái kia sao có thể mất.” Lão gia tử từ thượng phòng đi ra, “Đều trở về phòng, nên làm gì làm đi.”
“Mẫu thân, trở về phòng sao. Còn chút ít bánh trái còn không có gói xong kia. Người nhìn nhà lão Tứ đều đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi, người ta còn không trở lại gói tiếp.” Hà thị nói.
“Bà nội, ta nhìn thấy Ngũ Lang đem bánh trái nhà hắn gói đều đưa vào trong vườn đi.” Tứ Lang nói.
“Tứ Lang đại phôi đản đi mật báo.” Tiểu Thất nghe thấy Tứ Lang nói lập tức nổi giận. Chỉ sợ Chu thị biết chỗ để bánh trái rồi sẽ đem bánh trái đoạt lại, bọn họ sẽ không có bánh trái ăn, vì vậy một đôi mắt to gấp gáp nhìn một chút cái này, xem một chút cái kia, không biết nên làm sao bây giờ mới tốt.
Chu thị nghe Hà thị cùng Tứ Lang nói, tức cơ hồ muốn nổi điên. Cũng không để ý Liên lão gia tử đang ở bên cạnh, một tay lấy một mành bánh trái đông lạnh bên cạnh ném trên mặt đất, liền nện bước chân về phía Tây sương phòng.
“Lòng dạ hiểm độc, táng tận lương tâm. Ta cho các con ăn, ta cho các con ăn, bánh trái đều cho chó, ai cũng đừng nghĩ ăn.” Đi tới bên ngoài Tây sương phòng, Chu thị cố ý đề cao âm điệu mắng to, tựa như gió lốc hướng vào trong vườn. Trong lòng nàng nghĩ chính là muốn bánh trái Liên Thủ Tín cầm về đều vứt.
“Oa…” Tiểu Thất oa một tiếng đã khóc. Vốn lúc ở thượng phòng Chu thị làm ầm ĩ tiểu Thất đã nhịn một hơi kinh sợ trong bụng, bây giờ nghe thấy Chu thị hướng trong vườn đi, hắn lại nín thở, lại sợ, lại gấp gáp, cũng nhịn không được nữa, khóc rống lên.
Chu thị thật đúng là không phải là đèn cạn dầu, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ. Lúc nãy muốn ổn định, để cho Chu thị đi làm ầm ĩ, các nàng không ra mặt, nhìn cuối cùng Chu thị làm sao thu tràng.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng đứng lên, người nông dân hận nhất, cũng là sợ nhất là đập phá lương thực, hai người nghe thấy Chu thị muốn đi ném bánh trái, liền hướng đi ra ngoài, muốn đi cản Chu thị.
“Mạn Nhi, con trông đệ đệ cho tốt.” Trương thị dặn dò.
Liên Mạn Nhi phủ trán, chỉ đành phải đem tiểu Thất ôm vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an.
“Tiểu Thất đừng sợ, bà nội không dám ném bánh trái.” Liên Mạn Nhi thật ra cũng không có gì lo lắng, nàng biết, Chu thị là muốn mọi người phải đi ra ngoài, bằng không cũng sẽ không đem Liên gia những người này đều đắn đo đàng hoàng.
“Dù bà ném đi, chúng ta cũng có bánh trái ăn.” Liên Mạn Nhi nói, “Bà ném của chúng ta bao nhiêu, chúng ta sẽ đi thượng phòng cầm về bấy nhiêu.”
Làm lão nhân mà không phân rõ phải trái, Liên Thủ Tín cùng Trương thị không thể làm gì, nàng cùng tiểu Thất cái tuổi này, còn có tư cách không nói đạo lý hơn, ai có thể đem các nàng làm gì. Cay cú Chu thị, chống lại hai trẻ con ăn không đủ no, mọi người sẽ đứng bên nào?
“Thật?” Tiểu Thất nghe thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy, quả nhiên sẽ không thương tâm như vậy nữa.
“Đương nhiên là thật, tỷ lúc nào đã lừa gạt đệ.” Liên Mạn Nhi cười nói, vừa giảm thấp xuống thanh âm, “Tiểu Thất, đệ tiếp tục khóc, càng lớn càng tốt.”
Tiểu Thất nghe nói, thanh âm oa oa càng khóc dữ dội hơn.
Lúc này, Liên Thủ Tín cùng Trương thị chạy tới cửa phòng đã có thể nhìn thấy Chu thị đang đứng ở cửa vườn, đang dùng chân đá cửa. Hà thị cùng Tứ Lang đi theo phía sau nàng.
Của vườn bất quá là mấy khối tấm ván gỗ đóng lên, có thêm then cài cửa, nhổ then cài cửa là có thể đem cửa mở ra. Chu thị là tức giận dùng chân đá cửa cho hả giận.
Liên lão gia tử cũng từ thượng phòng bên kia đuổi lại đây, đang đi tới cửa tây sương phòng. Liên Thủ Tín cùng Trương thị nhanh chóng đi ra ngoài giúp Liên lão gia tử.
Vừa lúc đó, chỉ nghe thấy choảng một tiếng, tiếp theo là Chu thị một tiếng kêu rên, còn có Hà thị cùng Tứ Lang thét chói tai.
Thì ra là lúc ban ngày tuyết rơi, buổi tối nhiệt độ thấp, trên mặt đất băng đông lạnh một tầng mỏng, có chút trơn. Chu thị là chân nhỏ, vừa nhấc chân đạp cửa, không cẩn thận liền ngửa mặt hướng lên trời ngã xuống.
Hà thị cùng Tứ Lang đang ở phía sau Chu thị, bọn họ là có thể đỡ lấy Chu thị. Cũng không biết hai người kia nghĩ thế nào đều hướng bên cạnh lắc mình tránh qua, chờ Chu thị ngã trên mặt đất, hai người này mới kêu lên.
Chu thị không biết có phải hay không là té đau rồi, gào thét một tiếng xong lại thấy không một tiếng động.
Phía ngoài liền náo nhiệt lên, mọi người đều vội vàng chạy tới, xoa xoa, đỡ đỡ, đem Chu thị chuyển trở về thượng phòng.
“Bà nội.” Liên Chi Nhi chạy về đem chuyện mới vừa rồi cùng Liên Mạn Nhi nói một lần.
“Tỷ, tỷ xem tiểu Thất, muội đi xem một chút.” Liên Mạn Nhi vội vàng xuống kháng, lại dặn dò Tiểu Thất, “Tiểu Thất, ngươi cứ khóc tiếp. Ngày mai tỷ đi trấn trên mua cho ngươi bánh quẩy ăn.”
“Nhị tỷ, tỷ phải giữ lời đấy. Oa…”
Liên Mạn Nhi đi vào thượng phòng nhìn thấy Chu thị nằm trên giường gạch, mặt quay vào trong nên không nhìn thấy sắc mặt nàng như thế nào. Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, xanh mặt. Liên Tú Nhi ngồi ở bên cạnh Chu thị, nắm tay Chu thị, thút tha thút thít khóc.
Liên gia những người khác đều vây quanh kháng.
Liên Diệp Nhi nhìn thấy Liên Mạn Nhi đi vào, hướng nàng đánh cái ánh mắt, làm cho nàng cẩn thận.
Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng bước chân đi tới đứng ở bên cạnh Trương thị.
“Mẹ, tiểu Thất khóc không ngừng…” Liên Mạn Nhi mở miệng nói.
“Còn nói Tiểu Thất, không nhìn thấy bà nội ngã thành cái dạng gì, này còn không phải lỗi của các cháu…” Liên Thủ Nghĩa nghe thấy lời của Mạn Nhi, nổi giận đùng đùng nói.
“Nhị bá, nói chuyện phải bằng lương tâm. Nhị tẩu cùng Tứ Lang đứng ở phía sau mẫu thân, mẫu thân ngã mà sao hai người bọn họ đều tránh đi, thế nên mẫu thân mới ngã xuống. Chuyện này bá sao không nói.” Trương thị liền nói.
“Ta đây muốn đỡ mẫu thân, nhưng thân thể mẫu thân nặng, ta đây không đỡ được. Cái này không thể trách ta.” Hà thị nhanh chóng giải thích.
“Cháu cũng nhìn thấy, nếu Nhị thẩm cùng Tứ Lang ca không trốn, bà nội khẳng định không ngã được.” Liên Diệp Nhi nói.
Tứ Lang lập tức quay đầu trừng Liên Diệp Nhi, còn len lén giơ giơ quả đấm.
Liên Diệp Nhi trừng lại, “Tứ Lang ca, ca vung quả đấm làm gì. Muội nói cũng là lời nói thật, chính là ca có đánh muội, muội cũng nói như vậy.”
Liên Diệp Nhi nói quá hay, Liên Mạn Nhi âm thầm vỗ tay cho Liên Diệp Nhi.
“Cũng không thể nói như vậy, cảnh tối lửa tắt đèn. các ngươi sao thấy rõ ràng được?” Liên Thủ Nghĩa vội nói, “Nếu không phải lão Tứ gia vụng trộm lấy bánh trái, nương làm sao sinh khí lớn như vậy, làm sao sẽ đi ra vườn?”
“Nhị ca, ta đem bánh trái để trong vườn, không dấu diếm người nào, cũng không tính toán lừa gạt. Ta đang định cùng phụ thân nói.” Liên Thủ Tín nói.
“Ta đừng nói chuyện khác, trước nhìn mẫu thân ngã ra sao.” Liên Thủ Lễ nói, “Mẫu thân nghe thấy chúng ta nói chuyện sao?”
Mọi người đều xem Chu thị. Chu thị hai mắt nhắm nghiền, chỉ có mí mắt khẽ giật giật.
Trong nhà an tĩnh như vậy, tiếng khóc của Tiểu Thất ở tây sương phòng liền đặc biệt vang dội.
“Mẹ, mẹ mau đi xem tiểu Thất một chút làm sao.” Liên Mạn Nhi vội vàng kéo tay Trương thị, “Tiểu Thất, mới vừa rồi vừa mơ thấy em bé.”