Edit: Lê Thanh Liên Mạn Nhi lại càng hoảng sợ, đi theo Liên Thủ Tín, Trương thị vội vàng chạy ra bên ngoài. Chạy tới cửa mới nhìn rõ, nơi cháy cách xa sân nhỏ Liên gia.
“Hình như cháy bó củi của nhà Vương Đức.” Liên Thủ Tín căn cứ vị trí nói ra phán đoán.
Đúng lúc này, Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ một nhà già trẻ lớn bé đều đi ra.
“Đi cứu hoả đi.” Liên lão gia tử khua tay nói.
Liên Thủ Tín vội vàng về phòng lấy ra một thùng nước, liền đi nhanh ra bên ngoài. Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Tam Lang mấy người sức lực lớn cũng đều về phòng lấy nước đi cứu hỏa. Liên Mạn Nhi cũng muốn bưng bồn đi múc nước cứu hoả nhưng bị Trương thị ngăn cản. Sợ nàng tuổi còn nhỏ, không nói có cứu hoả được không, đến lúc đó còn có thể làm bị thương chính mình. Những chuyện này từ trước đến nay đều do lao động cường tráng đi làm.
Liên Mạn Nhi đi đến cửa lớn, trong đêm gió mặc dù nhỏ chút ít, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Nếu lửa lan tràn ra, phòng ở mọi người lại đều liền cùng một chỗ, hậu quả không thể lường được.
Trong thôn rất nhiều người đều bị ánh lửa đánh thức, không cần người gọi, những lao động cường tráng đều tự động lấy nước từ trong nhà, chạy tới chạy lui lui như bay đi cứu hỏa.
Một hồi công phu, Liên Thủ Tín mang theo thùng không trở về rồi.
“Cha, thế nào rồi?” Liên Mạn Nhi hỏi. Trương thị chỉ cho nàng đứng ở cửa xem, không cho nàng chạy đến gần đống lửa. Nàng chỉ có thể nhìn mọi người đem nước dập lửa, thế lửa tựa hồ nhỏ hơn chút ít, nhưng không hoàn toàn khống chế được.
“Không cứu được.” Liên Thủ Tín thả thùng không trong tay xuống.
Mọi người tốp năm tốp ba dẫn theo thùng không từ đống lửa bên kia tản ra, tựa hồ không có ý định tiếp tục cứu.
“Vương Đức mới nói rồi, bó củi kia cháy rụi hết sẽ không có việc gì nữa.” Liên Thủ Tín nói.
Nguyên lai thời điểm lễ mừng năm mới hàng năm, mọi người đều đốt pháo, có thể phát sinh hỏa hoạn. Phần lớn là do pháo không cháy hết rơi vào đống củi, ngay lúc ấy không có việc gì nhưng tia lửa có thể chậm rãi sống lại sinh ra hoả hoạn. Thường không có phòng ở gặp phải loại chuyện này. Bó củi khô là dễ dàng bị cháy nhất. Hơn nữa nếu cháy sẽ rất khó dập tắt. Cho nên mỗi năm đến mùa đông, mọi người đều cất bó củi cẩn thận, không có ai đem bó củi dựa vào phòng ốc cả. Như vậy thì cho dù bó củi bị thiêu cháy cũng sẽ không ảnh hưởng đến phòng ốc hoặc nhân mạng.
Bó củi nhà Vương Đức là chất đống ngoài cửa lớn, cách phòng ở một bức tường đá cùng nửa cái sân nhỏ, hiện tại cứu hỏa không được nhưng chỉ cần có người nhìn xem chung quanh không cho đốm lửa bắn tung tóe bốn phía làm nơi khác bị cháy là được.
“Nhà hắn còn có một bó củi khác bỏ ở hậu viện, dùng tiết kiệm chút vẫn có thể dùng tới đầu xuân a.” Liên Thủ Tín nói.
“Không biết là hài tử nhà ai lại nổ pháo ngay bên cạnh bó củi, đúng là gây họa.” Một người đàn ông nói ra.
Nhìn bó củi bị cháy gần hết, ánh lửa dần dần dập tắt, người của Vương gia đều rất cẩn thận giữ ở bên cạnh. Liên Thủ Tín gọi cả nhà đều trở về đi ngủ.
Liên lão gia tử nhìn bó củi nhà mình ngoài cửa lớn cũng rất lo lắng.
“Phụ thân trở về phòng ngủ đi. Con nhìn một lát là được.” Liên Thủ Tín nhìn thấy liền nói.
“Các con đi ngủ đi, người trẻ tuổi không lo lắng, ta trở về cũng ngủ không được.” Liên lão gia tử nói.
Cuối cùng tất cả mọi người khuyên nhủ mãi mới làm cho Liên lão gia tử trở về. Sau đó Liên Mạn Nhi mới biết được, Liên lão gia tử tuy trở về phòng nhưng một đêm không ngủ, chỉ khoác xiêm y rồi ngồi đối mặt với cửa sổ.
Trong đêm, Liên Mạn Nhi lại bị đánh thức một hồi, lần này hướng cháy là tây thôn. Liên Thủ Tín đi ra xem, trở về nói là tây thôn cháy lớn, do bó củi của mấy nhà gần nhau đều cháy, đem một nửa bầu trời đều ánh đỏ.
Giao thừa cứ như vậy trôi qua. Liên Mạn Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại lần nữa, nhìn phía bên ngoài cửa sổ vẫn một mảnh đen kịt. Trời còn chưa sáng nhưng Liên Thủ Tín cùng Trương thị đã dậy rồi.
“Mẹ, mẹ muốn chúc tết cũng không cần dậy sớm vậy a.” Liên Mạn Nhi nói.
“Chúc tết cái gì, cha con muốn đi đoạt nước đầu.” Trương thị nhỏ giọng nói, “Các con cứ ngủ một hồi, đến lúc đó mẹ gọi các con.”
“Đoạt nước đầu?” Mấy chữ lại làm cho Liên Mạn Nhi lập tức thanh tỉnh. Đoạt nước đầu là cái gì, Liên Thủ Tín là người thành thật phúc hậu như vậy, chữ đoạt dùng trên người hắn quá không hợp rồi.
Liên Mạn Nhi vội vàng đứng lên mặc quần áo, bất kể như thế nào, nàng tin tưởng Liên Thủ Tín sẽ không làm chuyện xấu. Bánh bao cha quá trung thực, làm sao có thể giật đồ, nàng phải đi hỗ trợ, không thể để cho cha mẹ bánh bao bị chịu thiệt.
“Mạn Nhi con làm gì đấy?” Trương thị vội hỏi.
“Con giúp cha cùng đi đoạt.” Liên Mạn Nhi mặc quần áo mang giầy xong, ý chí chiến đấu sục sôi nói, tuy nhiên nàng còn không biết muốn cướp cái gì, đoạt với ai.
“Con cũng đi.” Tiểu Thất cùng Ngũ Lang cũng đều đứng dậy, tốc độ mặc quần áo so với Liên Mạn Nhi còn nhanh hơn.
“Tỷ không đi, tỷ gấp chăn cho mấy đứa, lát nữa giúp mẹ nấu cơm.” Liên Chi Nhi cũng đi lên, cười nói.
“Vậy thì đi mau, nếu không một hồi nữa lại để cho người khác đi trước mất.” Liên Thủ Tín nói xong một câu, mang theo thùng nước liền bước đi. Ngũ Lang cùng tiểu Thất mỗi người cũng từng một cái thùng nhỏ. Liên Mạn Nhi thuận tay đem một cây gậy gỗ bên tường chộp vào trong tay, một nhà mấy người đi ra ngoài.
“Đoạt nước đầu là cái gì?” Vừa đi ra ngoài, Liên Mạn Nhi vừa hỏi.
“Ngày đầu tiên của năm mới, múc thùng nước đầu tiên từ giếng nước gọi là nước đầu. Cướp được nước đầu tức là một năm luôn tốt.” Liên Thủ Tín giải thích cho Liên Mạn Nhi.
A, là như thế này a, nguyên lai là để đoạt được một dấu hiệu tốt. Liên Mạn Nhi gật đầu. Giếng nước cách nhà nàng không xa, các nàng lại dậy sớm như vậy, tỷ lệ cướp được nước đầu rất lớn. Bất quá tốc độ phải nhanh.
Liên Thủ Tín bước đi nhanh, mấy hài tử chạy chậm đuổi theo. Lúc ra cổng trời vẫn còn tối, chỉ có ở hướng đông bầu trời có chút sáng. Liên Mạn Nhi nhìn quanh mọi nơi, gặp bên cạnh giếng vẫn chưa có người nào liền thấy trong lòng vui vẻ. Vừa nghiêng đầu lại phát hiện có bóng người từ trong ngõ hẻm cũng hướng giếng nước bên kia đi, người này cách giếng nước hình như còn gần hơn so với bọn hắn một chút.
“Cha, chúng ta tranh thủ thời gian đi, có người cũng đến đoạt rồi.” Liên Mạn Nhi vội vàng báo động.
Phụ tử bốn người lập tức cùng chạy, cuối cùng đã tới trước giếng, người kia đến muộn một bước.
“Lão Tứ a, nước đầu năm nay lại để cho ngươi cướp rồi.” Người kia là Vương Lục, chào Liên Thủ Tín rồi cười nói, “Ta chỉ híp mắt một lát thôi mà, ai… Mạn Nhi nhà ngươi sao lại còn cầm cây gậy a. Có phải nếu nhà ai đến trước các ngươi thì nha đầu kia có ý định cho người ta một gậy a.”
“Lão Lục thúc, cây gậy này là cháu cùng đệ đệ dùng để khiêng nước, không phải dùng đánh người. Lão Lục thúc đừng sợ.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Sao không nói sớm, ta nhìn thấy cây gậy mới sợ hãi nên chạy chậm, để cho các ngươi đến trước.” Vương Lục làm bộ sợ hãi nói.
Vương Lục này thích làm trò khôi hài giải trí, không chỉ Liên Mạn Nhi, mấy người đến xách nước sau đều bị hắn làm cho tức cười.
Múc nước từ trong giếng lên, Liên Thủ Tín mang theo một thùng lớn tràn đầy, Ngũ Lang phân ra thùng nhỏ một nửa. Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất hai đứa cũng mang hơn nửa thùng nhỏ, mấy đứa vui tươi hớn hở trở về nhà. Trương thị đón lấy, đã biết rõ bọn hắn cướp được nước đầu.
Chờ bọn hắn ăn xong điểm tâm, trời chính thức sáng tỏ. Trương thị cùng Liên Chi Nhi sớm đem phòng thu thập sạch sẽ, lại lấy ra quần áo mới, người một nhà đều thay quần áo mới. Trương thị hôm nay búi tóc tròn, mang cây trâm lưu kim ngân Phượng vĩ mới mua, nhìn nhìn mình trong gương liền thoả mãn nở nụ cười.
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi cũng từng người mang đồ trang sức nhỏ trong cái hộp ra, đem kim Đinh Hương chính mình lấy ra, đeo tại trên lỗ tai. Năm trước mua nó, nhưng vẫn không có mang, vì giữ lại để ngày đầu năm, năm mới bắt đầu, mặc đồ mới để đeo.
Người một nhà thu thập xong xuôi, đi đến thượng phòng chúc tết Liên lão gia tử cùng Chu thị.
Liên lão gia tử cùng Chu thị đều ngồi thẳng lưng trên giường gạch, trên mặt đất bày mấy cái nệm rơm, để cho một nhà đại phòng của Liên Thủ Nhân quỳ xuống dập đầu cho Liên lão gia tử cùng Chu thị, sau đó là một nhà Liên Thủ Nghĩa, một nhà Liên Thủ Lễ, cuối cùng là một nhà Liên Thủ Tín.
Mặt mũi Liên lão gia tử tràn đầy không khí vui mừng, để cho cả nhà tất cả đứng lên, liền an bài mấy con trai cần đi nhà ai chúc tết.
“Nhị Lang năm nay trưởng thành rồi, mấy nhà này cháu dẫn vợ đều đi thăm hỏi một chút.” Cuối cùng, Liên lão gia tử đặc biệt chiếu cố Nhị Lang.
Liên Tú Nhi cũng dập đầu cho Liên lão gia tử cùng Chu thị, rồi ngồi ở bên người Chu thị, một đôi mắt dán vào trên đầu Trương thị, lại còn đảo quanh qua lại bên tai Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi, miệng vểnh lên cơ hồ có thể treo được bình xì dầu.
“Tứ đệ muội hôm nay ăn mặc thực sảng khoái.” Cổ thị ở bên cười nói, “Trâm cài tóc này là mới mua a, ánh vàng rực rỡ thật là đẹp mắt. Khuyên tai của Chi Nhi với Mạn Nhi là vàng ròng a, nhìn là biết đáng giá.”
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cây trâm của Trương thị, kim đinh hương của Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi. Nghe Cổ thị nói như vậy liền đều quay đầu nhìn ba mẹ con các nàng.
Cần cù làm giàu, có được từ lao động, không sợ người ta nhìn, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
“Đại bá mẫu, chúng ta có mấy cái đồ này đều mang ở trên đầu. Không giống như đại bá mẫu, thứ tốt đều áp ở đáy hòm, lúc nào cũng lấy ra cho chúng ta nhìn mở mang tầm mắt.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Ta nào có cái gì.” Cổ thị phát giác lửa đến trên thân, nói một câu này liền lập tức không lên tiếng nữa.
Triệu Tú Nga ôm Nữu Nữu bỏ bên người Chu thị.
Nữu Nữu liền nhào vào trên gối Chu thị, âm thanh nhỏ bé như trẻ đang còn bú mẹ, “Bà cố, chúc tết, tiền mừng tuổi.”
Tưởng thị cực kỳ nhanh liếc Triệu Tú Nga, đi tới ôm lấy Nữu Nữu.
“Nữu Nữu ngoan, ai dạy con nói lời này?” Tưởng thị dụ dỗ con gái, “Chúng ta không ai biết nói lời này.”
Từ thượng phòng đi ra, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi trở về Tây Sương phòng. Ngày đầu tiên năm mới, người trong thôn đi chúc tết lẫn nhau. Liên Thủ Tín cùng Trương thị mang theo Ngũ Lang với tiểu Thất đi chúc tết bốn phía, hai nữ hài tử các nàng lại không cần đi. Các nàng bối phận thấp, cũng không có ai đến chúc tết các nàng, hai tỷ muội kêu Liên Diệp Nhi, trở vào phòng lấy đường kẹo cầu, đậu phộng, gặm ra vừa ăn vừa nói chuyện.
“Diệp Nhi, hôm qua bà nội lại bảo lão cô qua nhà chúng ta muốn đường trắng, về có nói cái gì không vậy?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, muội đang muốn cùng tỷ nói chuyện đó.” Liên Diệp Nhi vội nói. “Không phải bà nội bảo lão cô đi đâu, là Tú Nga tẩu đó.”
“Phụ thân, người không cần để ý mấy đứa nhỏ.” Liên Thủ Tín nói, “Trong nhà cũng mua mấy cân, lễ mừng năm mới sẽ nấu cho mấy đứa nhỏ ăn.”
Cuối cùng Liên lão gia tử vẫn nhận lấy đồ, hai vò rượu liền bày ở trên sạp. Chu thị gọi Liên Tú Nhi mang cái bồn tới, bỏ năm cân gạo vào, đem cái túi không trả lại cho Trương thị.
“Lễ mừng năm mới, một nhà các con đều phải tới.” Liên lão gia tử lên tiếng. Đây là nói Liên Thủ Tín cùng một chỗ với thượng phòng qua lễ mừng năm mới.
“Phụ thân, lễ mừng năm mới chúng con tự làm thôi.” Liên Thủ Tín nói.
“Năm nay cứ ở cùng một chỗ đi, sang năm các con tự mình làm lễ mừng năm mới.” Liên lão gia tử kiên trì nói.
Liên Thủ Tín có chút do dự, ánh mắt nhìn về phía Trương thị.
“Phụ thân, ta đều ở trong cùng một cái sân, chỉ là chúng con tự mình thổi lửa nấu cơm thôi, không có ảnh hưởng gì cả.” Trương thị nói, đây là kiên trì việc nhà mình tự làm lễ mừng năm mới.
“Ai, thôi cứ theo ý các ngươi.” Cuối cùng Liên lão gia tử thở dài, không có tiếp tục kiên trì.
… **… …
Ba mươi tháng chạp, đơn giản ăn điểm tâm, Liên Mạn Nhi một nhà liền bắt đầu bận rộn.
Gà đông lạnh, thịt đông với đậu phụ đông đêm qua đều đã mang vào trong phòng. Nấm, mộc nhĩ các loại bỏ vào chậu bắt đầu ngâm.
Các món ăn trong bữa cơm lễ mừng năm mới đã sớm nghĩ tốt rồi. Món chính là gà hầm cách thủy với nấm, thịt kho với cá chép, thịt kho tàu, thịt hấp, sườn xào chua ngọt, dưa chua thịt trắng. Món rau có trứng gà xào mộc nhĩ, cọng hoa tỏi non xào thịt, đậu giác xào thịt, giá trộn, sợi khoai tây chua cay với đậu hủ tơ.
Còn có một món mà lễ mừng năm mới không thể thiếu, cũng là món bọn nhỏ thích nhất: thịt viên rán.
“Ta đi mua đậu hủ.” Liên Thủ Tín hướng Liên Mạn Nhi lấy tiền, liền bưng cái bồn nhỏ đi ra cửa.
Trong nhà đã mua vài tấm đậu hủ đông, nhưng hôm nay là lễ mừng năm mới, muốn làm thịt viên rán phải mua một ít đậu hủ tươi. Thời điểm này hàng năm, đậu hủ tươi đều cung không đủ cầu, đi muộn sẽ không mua được.
Đưa mắt thấy Liên Thủ Tín ra cửa rồi, Trương thị mới mặc tạp dề, từ trong túi bột múc đầy một chậu bột, bắt đầu nhào bột mì. Trong đó một nửa là bột mì trắng, một nửa là tinh bột. Liên Chi Nhi rửa sạch bồn rồi ngâm gạo vào trong nước nóng. Một lát có đậu hủ Liên Thủ Tín mua về nữa thì nguyên liệu chủ yếu làm thịt viên rán đã xong.
Gạo nghiền, giá rẻ hơn so với bột gạo, dùng để rán thịt viên là thích hợp.
Rán thịt viên rất tốn dầu, lại dùng cả tinh bột lẫn bột mì, hơn nữa làm cũng rất phiền toái, cho nên hộ nông dân chỉ có ngày lễ ngày tết mới làm thịt viên rán. Cũng có nhà nghèo khổ quá, lễ mừng năm mới còn không làm nổi thịt viên rán mà ăn.
Lễ mừng năm mới hôm nay sẽ làm thịt viên rán, bình thường một lần sẽ làm rất nhiều, trong tháng giêng hài tử có thể đem nó làm đồ ăn vặt ăn, cũng có thể lấy ra làm thức ăn.
Trong tay hơi có chút tiền nhàn rỗi, Trương thị quyết định năm nay làm nhiều thịt viên rán một chút cho bọn nhỏ ăn đủ.
Bột làm thịt viên không giống với bột làm mì phở mà phức tạp hơn. Sau khi các loại bột đã trộn đều với nhau rồi thì bỏ gạo nghiền đã ngâm mềm vào, đập vụn đậu hủ tươi bỏ vào. Lại thêm hành thái, bột tiêu, muối, xì-dầu các loại gia vị. Sau đó đem bồn đậy kín, đặt ở đầu giường gần lò sưởi cho nóng lên, chờ cho bột nở ra.
Trong thời gian bột lên men, có thể chuẩn bị làm thịt hấp. Đem khối thịt ba chỉ lớn bỏ vào nồi, đổ đầy nước, lại thêm tiêu, đại liêu, quế, thịt khấu, gừng, các loại đồ gia vị, sau đó dùng lửa to nấu thẳng đến khi thịt chín, dùng chiếc đũa có thể dễ dàng cắm vào trong thịt là được.
Sau đem thịt lấy ra, cắt miếng hình chữ nhật, xếp vào trong một tô lớn, rắc muối vào. Chuẩn bị xong thịt thì bỏ vào nồi chưng chín là được.
Vợ chồng Liên Thủ Lễ với Triệu thị đều đến thượng phòng làm việc nên cho Trương thị mượn nồi và bếp. Năm nay phải chuẩn bị nhiều đồ ăn, nếu có hai cái nồi cùng nấu sẽ nhanh hơn.
Một cái nồi chưng thịt, cái nồi khác bắt đầu đổ dầu rán thịt vin.
Rán thịt viên cần dùng dầu đậu nành. Dầu đậu nành thời này đều dùng phương pháp thô sơ nghiền ép ra, bên trong khó tránh khỏi có chút bột phấn. Đun nóng dầu, lúc rán thịt viên nếu không cẩn thận có thể bị váng dầu bắn ra rất dễ bị phỏng. Bởi vậy, Trương thị chỉ để cho Liên Chi Nhi với Liên Mạn Nhi hầm cách thủy đồ ăn, nàng cùng Liên Thủ Tín bao trọn việc rán thịt viên.
Trương thị không cho mấy hài tử tới gần, Liên Mạn Nhi chỉ có thể ở bên cạnh nhìn xem. Động tác Trương thị rán thịt viên phi thường trôi chảy. Một đám thịt viên đều đều tròn trĩnh liên tục từ tay nàng xuất hiện, rơi vào trong chảo, ở bên trong lăn lộn quay cuồng. Mùi thơm hấp dẫn phiêu tán ra mọi nơi. Đợi thịt viên đổi màu nổi lên trên mặt dầu thì có thể gắp ra.
Thịt viên rán tốt rồi, Trương thị liền đem dầu trong chảo múc ra một ít, tiếp tục rán xương sườn, rán cá. Đây là bước đầu tiên để làm sườn xào chua ngọt, thịt kho cá.
“Nếm thử xem thịt viên năm nay thế nào.” Trương thị một bên rán cá, một bên gắp một bán thịt viên cho Liên Mạn Nhi và mọi người nếm thử.
Không đợi Trương thị nói hết lời, tiểu Thất đã đem chén bưng đi ra.
“Ai ôi!!! Tứ ca, huynh năm nay rán nhiều đồ vậy!” Liên Tú Nhi bưng cái chén, không biết đã đứng ở cửa ra vào từ lúc nào.