Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 269: Liên Mạn Nhi phản kích



Edit: Lê Thanh

Beta: Ly Ly

“A?” Liên lão gia tử nghe Liên Mạn Nhi nói như thế, có chút giật mình nhìn về phía Liên Thủ Tín, “Triệu Văn tìm con làm gì?”

“Nói chuyện vợ Nhị Lang…” Liên Thủ Tín đáp.

“Ông nội, cha của chị dâu Tú Nga nói xấu mọi người với cha cháu, mẹ và cháu nghe thấy đều không thể không tức giận. Hắn thấy cha cháu trung thực, còn bắt cha cháu nói theo hắn, giống như nếu cha cháu không đáp ứng thì hắn liền sầm mặt.” Liên Mạn Nhi có chút tức giận nói.

Liên lão gia tử không nói gì, sắc mặt tựa hồ cũng không có biến hóa gì lớn. Dù sao tuổi tác cùng kinh nghiệm nhiều, đại đa số thời điểm Liên lão gia tử vẫn rất có tu dưỡng. Bất quá, Liên Mạn Nhi có thể kết luận, Liên lão gia tử nghe thấy những lời này, trong lòng nhất định sẽ không cao hứng.

“Mạn Nhi, con nói những lời này làm gì?” Liên Thủ Tín không muốn Liên Mạn Nhi nói những lời này. Hắn chân chính là người phúc hậu, hắn cảm thấy Mạn Nhi làm như vậy có chút giống như lời ong tiếng ve, sẽ làm cho Triệu Văn cùng Liên lão gia tử càng thêm xa lạ.

Liên Mạn Nhi lại không nghĩ như vậy. Nàng không tùy tiện sắp đặt Triệu Văn cái gì, hơn nữa đây là do Triệu Văn tính toán các nàng trước, đối xử phúc hậu với Triệu Văn mới đúng là chuyện buồn cười.

“Cha, ở đây cũng không có người ngoài, trước mặt ông nội còn sợ cái gì.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, bất quá cũng không tiếp tục kể lại những lời Triệu Văn nói xấu Liên gia một cách tỉ mỉ nữa, “Hắn còn nói với cha cháu, muốn chị dâu Tú Nga trở lại nhà chúng ta. Cha cháu nói đây là chuyện tốt, nhưng hắn lại đưa ra điều kiện với cha ta, nói cha cháu phải đứng ra đảm bảo cho Hà lão lục mượn tiền.”

“Có chuyện này?” Liên lão gia tử hỏi Liên Thủ Tín.

“Vâng, Triệu Văn có nói như vậy.” Liên Thủ Tín nói, “Nhưng con không đáp ứng hắn.”

“A…” Liên lão gia tử thu hồi ánh mắt, xoạch xoạch rút hai điếu thuốc lá rời.

“Cha, con nói thật với cha. Hà lão lục là dạng người gì chứ. Con không dám qua lại nhiều với hắn. Không đến lượt con bảo vệ hắn và con cũng không bảo vệ được hắn.” Liên Thủ Tín thành thật nói.

“Lão cậu của Lục Lang quá vô lại. Ngày đó người ta đã tìm tới cửa, đem hắn trói lại, con thấy hắn một chút cũng không sợ hãi. Hắn không trả tiền còn buộc ông nội xuất tiền trả cho hắn.” Liên Mạn Nhi nhớ lại nói.

Kỳ thật không cần nàng nói, lúc ấy Liên lão gia tử và Liên Thủ Tín đều có ở đó, tất cả kí ức đến nay còn rất mới mẻ.

“Lão Tứ, con không đáp ứng là đúng.” Liên lão gia tử rút ra một điếu thuốc, nhớ tới chuyện này ông cũng rất tức giận. Nếu không phải tại Hà lão lục, làm sao Liên Thủ Nghĩa lại học trộm cách chưng cất rượu của Liên Thủ Tín, kết quả lại ủ ra tai họa lớn như vậy. Nếu không phải Hà lão lục lưu manh, chơi xấu, thì tòa nhà trên thị trấn của Liên gia đã có thể trừ đi tai họa, làm gì cần phải động đến đồ cưới của Triệu Tú Nga.

Lúc đó, ông không có ở đó, kết quả bị người của Triệu gia làm ầm ĩ, thanh danh tốt bao nhiêu năm qua đều bị mất sạch, còn liên lụy đến tám đời tổ tiên, khiến họ bị mắng.

”Ta không thể một lần nữa vì lão Hà gia mà ta coi tiền như rác.” Liên lão gia tử hung hăng gõ điếu thuốc xuống đầu giường.

“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi trịnh trọng gật đầu.

“Lão Tứ, sau đó Triệu Văn nói thế nào nữa?” Liên lão gia tử thoáng bình phục cảm xúc, hỏi Liên Thủ Tín.

“Con không có đồng ý với hắn chuyện này, con thấy hình như hắn rất mất hứng. Sau đó cũng không nói để cho vợ Nhị Lang trở về, nói là phải về nhà thương lượng lại.” Liên Thủ Tín nói, “Lúc hắn đến còn xách theo hai bao bánh bông lan. Bây giờ không năm không tiết, con cũng ăn không nổi đồ của hắn, lúc hắn đi con trả lại cho hắn rồi.”

“Con làm đúng, chúng ta không phải người không có thân phận, không có giá.” Liên lão gia tử hình như rất vui mừng đối với cách làm của Liên Thủ Tín. “Lão Triệu gia là người không có lợi không chào hỏi. Cuộc hôn nhân này chúng ta quá vội vàng. Aiz…”

“Ông nội, còn có một chuyện. Năm ngoái Nhị Lang ca đến nhà cháu, nói với cha mẹ cháu, muốn cha mẹ cháu chiếu cố nhiều hơn đến việc làm ăn của nhà mẹ đẻ chị dâu Tú Nga. Muốn mua gì thì cứ đến tiệm tạp hóa Phú Đạt nhà lão Triệu gia mua. Chúng ta đi mua đồ tết, có qua nhà hắn mua đường trắng. Cha cháu muốn mua một cân. Hắn lại đòi bán cho chúng ta hai cân. Còn nói cái gì mà không cần trả tiền, một cân đường trắng cũng không phải là số tiền nhỏ, sao cha cháu có thể chiếm tiện nghi của hắn a. Chúng ta đem tiền đến trả cho bọn họ. Về nhà mẹ ta nói đường trắng quý giá, để dành trong nhà một cân, một cân khác dùng để làm lễ tặng cho người thân… Đồ để tặng lễ, mẹ cháu đều đã chuẩn bị tỉ mỉ, muốn thêm vào chút đồ nữa cùng một cân đường. Tiện tay liền thử cân xem, thì thấy một cân đường trắng đó thiếu mất một lượng.”

“Còn có việc này?” Chu thị đang làm việc ở bên cạnh, liền ngẩng đầu lên hỏi.

“Vâng.” Liên Thủ Tín nhẹ gật đầu, “Chuyện năm trước rồi, khi đó Nhị Lang vừa mới thành thân, nên con cũng không muốn nói ra, nếu nói ra thì mọi người sẽ rất lúng túng, còn có thể làm cho Nhị Lang và vợ của nó khó xử…Nếu là cửa hàng của nhà khác, thì con nhất định sẽ đòi lại số lượng bị thiếu này.”

“Chỉ tại các ngươi trung thực quá, thiếu những một lượng, tại sao không quay lại hỏi hắn?” Chu thị cả giận nói, “Ngươi cần gì phải giữ mặt mũi cho hắn, là chính hắn không cần mặt mũi mà, nếu hắn cần mặt mũi thì đã không cân thiếu một lượng, làm toàn những chuyện thất đức đoạn tử tuyệt tôn.”

Liên Thủ Tín không nói gì, nếu là cửa hàng nhà khác, lúc tiểu nhị cân hàng, bọn họ sẽ đứng một bên xem cây cân, sao có thể xảy ra tình trạng này.

“Sau này, cả nhà cháu cũng không dám đến nhà hắn mua đồ nữa, có một lần chị dâu Tú Nga nói với mẹ cháu, hình như tỏ ý rất bất mãn. Mẹ cháu nể mặt Nhị Lang ca cho nên mới không nói chuyện này ra.” Liên Mạn Nhi nói đến đây, thật sự cũng rất tức giận. “Ông nội, ông nói xem, cha của chị dâu Tú Nga tìm cha cháu làm đảm bảo cái gì, có mà thấy cha cháu dễ khi dễ, muốn lấy tiền của nhà cháu, làm như nhà cháu coi tiền như rác không bằng?”

“Triệu Văn không phải là thứ tốt gì, sau này các con, ai cũng không cần quan tâm tới hắn.” Liên lão gia tử nói.

“Trong lòng cha cháu còn không thoải mái kìa” Liên Mạn Nhi cố ý thở dài nói, “Cha của chị dâu Tú Nga nói, những câu những lời của hắn đều là vì muốn tốt cho ông nội. Giống như cha cháu không làm đảm bảo, chị dâu Tú Nga không trở về, đều là lỗi của cha cháu, đều là do cha cháu bất hiếu với ông nội, bà nội vậy.”

“Lời nói của hắn giống như con la đánh rắm.” Chu thị mắng to, “Lão Tứ, ngươi nhớ kỹ cho ta. Nếu sau này, hắn còn đến nhà ngươi thì ngươi phải đuổi hắn ra khỏi cửa. Đừng để cho hắn lại tiếp tục lừa gạt ngươi.”

Chu thị đã nói như vậy, Liên Thủ Tín còn có thể nói cái gì nữa, chỉ có thể gật đầu nhận lời.

“Ông bà nội, việc này cháu nhớ kỹ rồi. Nếu cha cháu có quên, cháu sẽ nhắc nhở cha cháu.” Liên Mạn Nhi vô cùng cao hứng nói.

“Cha, lão Triệu gia thỉnh người tới nói gì vậy?” Liên Thủ Tín hỏi Liên lão gia tử.

“Còn không phải là những lời kia, nói là đồng ý cho vợ Nhị Lang trở về, nhưng phải tìm người đứng ra đảm bảo, đảm bảo cho Hà lão lục mượn tiền.” Liên lão gia tử nói.

“Ông nội, vậy hắn có nói muốn ai đảm bảo không?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Người tới nói có chút mơ hồ” Liên lão gia tử suy nghĩ một chút nói, “Nghe những lời các con vừa kể, thì ta thấy hình như bọn hắn vẫn đánh chủ ý vào con.”

Câu nói cuối cùng là nói với Liên Thủ Tín.

“Ai cần nó trở lại, nó đã giày vò cái nhà này quá sức rồi. Cả đời này, còn chưa có ai dám mắng ta, không trở về thì trong nhà càng thanh tịnh.” Chu thị nói.

“Vẫn nên để cho nó trở về.” Liên lão gia tử khe khẽ thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua Chu thị, liền xoay mặt hướng Liên Thủ Tín, giảm thấp thanh âm xuống nói, “Vợ Nhị Lang không hiền lương, nhưng ta cũng chưa bao giờ trãi qua chuyện này. Vì nó mà mấy hôm nay, cả đêm ta đều ngủ không được…”

Tại sao lại không phân nhà đi? Liên Mạn Nhi rất muốn nói. Nếu như ở riêng, thì đây là chuyện riêng của nhà Liên Thủ Nghĩa, Triệu Tú Nga muốn mắng thì đi mà mắng Liên Thủ Nghĩa, đi mà mắng Hà lão lục, tại sao lại mắng Chu thị cùng Liên lão gia tử. Hơn nữa ở riêng rồi, Liên Thủ Nghĩa biết rõ sau lưng mình không có chỗ dựa thì sẽ sống có trách nhiệm hơn, không đến mức vừa có chuyện liền trốn tránh trách nhiệm, chuồn đi mất.

“Cha, người định xử lý chuyện này như thế nào, có nói chắc chắn điều gì với người ta chưa?” Liên Thủ Tín ân cần hỏi.

“Ta chưa nói gì chắc chắn.” Liên lão gia tử tựa hồ có chút do dự, “Ai, chuyện này cứ kéo dài mãi cũng không phải là biện pháp. Vậy ta tìm người đưa tin cho lão Triệu gia, vợ Nhị Lang muốn trở về thì bên này sẽ đi đón. Còn chuyện đảm bảo…”

Nói đến chuyện đảm bảo, Liên Mạn Nhi cùng Liên Thủ Tín đều nhìn Liên lão gia tử.

“Hà lão lục đã chạy, với tính tình của hắn thì ai dám đứng ra bảo vệ cho hắn!” Liên lão gia tử thở dài, “Ta tìm không ra người đảm bảo. Việc này ta đi nói với nhị ca con, để cho hắn tự nghĩ biện pháp. Số tiền này nhất định phải lấy về để trả cho vợ của Nhị Lang.”

Liên lão gia tử quyết định, tìm không được người đảm bảo, nếu Triệu Tú Nga nguyện ý trở về thì Liên gia sẽ cho người đi đón.

Liên Triệu hai nhà đều mời người đến, lui tới hoà giải mấy lần, cuối cùng Triệu gia cũng nhượng bộ. Nhị Lang một mực rầu rĩ không vui, rốt cục cũng hơi có chút không khí vui mừng, đi lên thị trấn đón Triệu Tú Nga trở về.

Chỉ mấy ngày không gặp mà Triệu Tú Nga đã gầy một vòng, hai má đều hõm xuống. Có lẽ bởi vì gầy nên kích thước lưng áo có chút nhô ra, ai nhìn vào cũng biết đang mang thai. Triệu gia không phái xe ngựa đến, là Nhị Lang tự mình đi mướn một chiếc xe ngựa trên thị trấn. Lần này, Triệu Tú Nga trở về chỉ mang theo hai cái rương, bên trên khóa một cái khóa sắt rất to.

Sau khi Triệu Tú Nga trở về, vẫn ở trong đông sương phòng như trước kia. Tiền công Nhị Lang nộp cho Chu thị thoáng cái liền ít hơn phân nửa.

Triệu Tú Nga từng ở bên đường trên thị trấn mắng tất cả mọi người ở Liên gia. Trước khi nàng trở về, Liên lão gia tử đã triệu tập cả nhà lại, cố ý dặn dò, chuyện quá khứ thì hãy để cho nó qua đi, muốn mọi người phải đối xử tử tế với Triệu Tú Nga, ở chung hòa thuận, không thể mang thù.

Mọi người tự nhiên đều đáp ứng.

Bất quá Triệu Tú Nga tựa hồ cũng không cần ai đặc biệt đối xử tử tế với nàng. Nàng ra ra vào vào vẫn giống như lúc trước, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, dường như không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào.

… …

Cửa hàng đóng cửa, giống như trước kia, đến giờ cơm tối thì cả nhà Liên Mạn Nhi đều trở lại nhà cũ bên này.

Đồ ăn bên trong nồi sắt là đậu giác sợi, canh xương hầm đậu nành, Liên Chi Nhi đang ngồi ở trước lò châm củi. Liên Mạn Nhi cười hì hì cầm một bát miến đi vào.

“Tỷ, nước sôi lên thì bỏ miến vào a.” Liên Mạn Nhi nói.

“Được, để đó đi.” Liên Chi Nhi gật đầu.

Liên Mạn Nhi buông miến xuống nhưng không đi. Trong tay nàng cầm hai cây củi, kéo một cái ghế đẩu qua ngồi xuống bên cạnh Liên Chi Nhi.

Nàng vừa ngồi xuống thì nghe một tiếng “bịch” vang lên ở bên ngoài, có đồ vật gì đó nặng nề ngã xuống đất.

“Ngươi, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng sai sử ta làm việc?” Là giọng Triệu Tú Nga rống lên, mắng.