Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 316: Quà tặng ngày lễ



Đầu tiên là đáp lễ Ngô gia. Bánh chưng hạt kê vàng, bánh chưng gạo nếp, bánh chưng táo đỏ, bánh chưng thịt, bánh chưng lòng đỏ trứng mỗi loại năm cái; hai hũ nhỏ rượu nho, hai túi thơm Liên Chi Nhi tự thêu, ngoài ra còn có một rổ cải dầu tươi, cải thìa, còn có một rổ đậu cove non.

Tuy giờ là đầu hè nhưng trong vườn rau của người nông dân, rau có thể ăn được rất ít. Những hạt giống rau hiếm có ở vùng này này đều là do Liên Mạn Nhi tìm cách vơ vét đến, nhà có đất đai, phân chuồng, các nàng vừa trồng ra một đợt rau cải dầu, cải thìa.

Mấy loại rau tươi này là vật hiếm có khó được.

Sau đó là lễ tặng Vương Ấu Hằng. Lễ cũng giống lễ tặng Ngô gia, năm loại bánh chưng, mỗi loại năm cái, rượu nho hai hũ, hai rổ rau tươi, ngoài ra còn có hai cặp đế giày.

Lễ tặng Vương Ấu Hằng tương đương lễ tặng Ngô gia, thậm chí còn nhiều hơn mấy phần.

“Ai cũng không thể so sánh với hắn, ta và Mạn Nhi nếu không có hắn chắc giờ cỏ trên mộ phải cao quá đầu người.” Trương thị nói như vậy.

Tết Đoan Ngọ Vương Ấu Hằng phải về huyện thành ăn tết nên lễ này cần phải tặng sớm.

Lần này đại diện Liên gia đi tặng lễ là Ngũ Lang và tiểu Thất. Từ sáng sớm bọn họ đã ra cửa, đầu tiên tặng lễ cho Vươgn Ấu Hằng, sau đó tới Ngô gia, cuối cùng mới theo thói quen tới trường tư thục đọc sách. Buổi trưa, Ngô gia chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, phái một chiếc xe đón Ngũ Lang và tiểu Thất về nhà họ.

Người nông dân có câu tục ngữ: “Nương thân cữu đại”, Ngũ Lang và tiểu Thất là huynh đệ ruột của Liên Chi Nhi, đến Ngô gia đương nhiên là được chiêu đãi như khách quý.

Sau khi trở về, Ngũ Lang và tiểu Thất còn miêu tả bàn tiệc của Ngô gia cho Trương thị nghe. Vì chiêu đãi bọn hắn, Ngô gia cố ý đặt bàn tiệc ở tửu lâu trấn trên, hoàn toàn không đối đãi bọn hắn như tiểu hài tử.

Ngô gia làm như vậy cho thấy bọn họ coi trọng Liên Chi Nhi, coi trong cuộc hôn nhân này. Trương thị và Liên Thủ Tín nghe vậy, thầm vui vẻ ở trong lòng.

“Ngô Tam ca là người có thể diện, có cấp bậc lễ nghĩa” Liên Thủ Tín nói.

“Không nói những cái khác, nhà Gia Hưng phô trương thế này là coi trọng chúng ta. Sau này Chi Nhi gả đi cũng không phải chịu khổ.” Trương thị nói.

“Ngô tam thẩm còn bảo con và ca sau này buổi trưa đừng về nhà, tới chỗ thẩm ăn cơm.” tiểu Thất nói.

“Vậy con nói thế nào?” Trương thị hỏi.

“Anh con cám ơn Ngô tam thẩm nhưng không đồng ý, nói nhà chúng ta cũng không xa xôi gì, còn nói hai chúng con khi rảnh sẽ tới thăm tam thúc và tam thẩm.” tiểu Thất liền nói.

Trương thị vừa lòng nhìn Ngũ Lang.

“Tỷ, Gia Hưng ca còn muốn cho đệ tiền tiêu vặt.” tiểu Thất nhích tới gần Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói.

Liên Mạn Nhi đảo mắt, nghĩ thầm, Ngô Gia Hưng rất thông minh, biết lấy lòng tiểu Thất. Phải biết rằng hắn và Liên Chi Nhi đính hôn rồi, hai nhà thường xuyên qua lại, nhưng cơ hội cho hai người chân chính tiếp xúc là không nhiều, lấy lòng tiểu Thất rồi sẽ có tiểu Thất giúp đỡ truyền lời, lại nói tốt về hắn trước mặt Liên Chi Nhi, có thể tăng tiến tình cảm giữa hai người.

Hơn nữa lấy lòng tiểu Thất cũng tương đương với lấy lòng cả nhà bọn họ.

“Đệ có lấy không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Đệ không lấy.” tiểu Thất nói, “Đệ không thiếu tiền tiêu vặt…. Dù Gia Hưng ca đã đính hôn với tỷ của đệ nhưng đệ cũng không thể tùy tiện lấy tiền của ca ấy.”

Liên Mạn Nhi gật đầu, đừng coi thường tiểu Thất tuổi còn nhỏ, hắn nói chuyện hay làm việc đều rất có chừng mực.

“Gia Hưng ca còn lén hỏi thăm Chi Nhi tỷ.” tiểu Thất ghé sát vào tai Liên Mạn Nhi nói.

Liên Mạn Nhi bị hắn chọc cười.

“….. Chắc hắn không chỉ cho đệ tiền tiêu vặt mà còn mua luôn cả đệ đi?” Liên Mạn Nhi véo má tiểu Thất, cười nói, “Đệ cũng đừng bị hắn dụ dỗ. Cái gì có thể nói cho hắn hãy nói, đừng nói chuyện của Chi Nhi tỷ cho hắn.”

“Đệ biết rồi, tỷ đừng véo má đệ nữa.” tiểu Thất cười tránh thoát, “Tỷ, đệ cũng không ngốc, đệ biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.”

……………..

Trừ hai phần lễ tặng cho Vương Ấu Hằng và Ngô gia, còn có lễ tặng cho nhà mẹ đẻ Trương thị. Lễ chính là mười cân gạo nếp Trương thị nói, vừa vặn có chợ phiên ở trong núi bên kia, bọn họ nhờ người đi họp chợ mang hộ qua.

Niên đại này, giao thông khó khăn, người nông dân bình thường đều bận rộn, thường dùng biện pháp này gửi đồ, gửi lời nhắn cho những người ở xa.

Cho dù Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên không đi họp chợ hôm đó, thôn của bọn họ chắc chắn sẽ có người đi, đem đồ giao cho người kia để hắn chuyển giao lần nữa, chắc hẳn Trương gia sẽ nhận được đồ trong ngày hôm đó.

Ngoài ba phần lễ này, tết Đoan Ngọ năm nay, nhà Liên Mạn Nhi còn chuẩn bị thêm một phần lễ nữa.

“Lễ tặng Vương cử nhân nên bố trí như thế nào?” Trương thị thương lượng với mọi người. Thanh danh nhà Vương cử nhân ở Tam Thập Lý doanh tử không tệ, chẳng qua là trừ mấy người trong tộc, bọn họ rất ít qua lại với người khác. Sau khi ở riêng, chính xác là từ khi Liên kí chuyển sang cửa hàng mới, nhà các nàng mới qua lại với nhà Vương cử nhân.

Nhà Vương cử nhân giàu có, nhà Liên Mạn Nhi đưa lễ nặng thì không đủ tài lực, đưa lễ nhẹ lại không phù hợp với nhà Vương cử nhân.

“Cứ xếp lễ như bình thường.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi nói. Liên Mạn Nhi cũng không nghĩ nịnh bợ nhà Vương cử nhân, qua lại với nhà Vương cử nhân cũng chính là đơn giản duy trì quan hệ qua lại.

Cũng đừng coi thường mối quan hệ qua lại này, nó đã giúp các nàng tránh được không ít phiền toái. Có câu “Phép vua thua lệ làng”, Vương cử nhân vốn là thân sĩ của thôn, lực ảnh hưởng không phải là nhỏ.

Nhưng cửa hàng nhà Liên Mạn Nhi cũng không cần dựa vào Vương cử nhân. Vì vậy lễ này không cần quá nặng nhưng cũng không thể nhẹ.

“…. Năm loại bánh chưng, mỗi loại năm cái, ngoài ra… hai rổ rau xanh, hai hũ rượu nho.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói, so sánh với lễ tặng Ngô gia và Vương Ấu Hằng thường xuyên lui tới, ít hơn lễ tặng Ngô gia hai cái túi thơm, ít hơn lễ tặng Vương Ấu Hằng hai đôi giày.

Túi thơm và giày cũng không thể tùy tiện tặng, nhà Liên Mạn Nhi và nhà Vương cử nhân còn chưa thân cận đến vậy.

Người một nhà bàn bạc một lúc, cuối cùng cũng đồng ý quyết định như vậy.

……..

Quà tặng ngày lễ của Trương gia cũng được gửi qua, vào ngày họp chợ thứ hai, Trương Thanh Sơn nhờ người gửi cho nhà Liên Mạn Nhi một rổ quả hạnh. Về phần nhà Vương cử nhân, như cũ là Liên Thủ Tín đi tặng lễ, Vương cử nhân giữ người lại ăn cơm, còn phái người đáp lễ.

Một cuộn vải bố đỏ thẫm, một đôi bình hoa cao cổ mẫu đơn phú quý.

Hai thứ đồ này dù đặt ở nhà quan cũng là rất thể diện, mở mày mở mặt, mà đặt ở nhà người nông dân bình thường lại càng tinh sảo, hiếm lạ, được yêu thích.

Quản sự đến tặng lễ còn nói Vương cử nhân và phu nhân rất thích rau tươi Liên Thủ Tín tặng.

“Chúng ta cũng chỉ có chút đồ này, cũng làm khó các ngươi rồi.”

Liên Thủ Tín cũng không đần, lập tức đón lời, nói vườn rau trong nhà vẫn còn, nhà Vương cử nhân thích ăn chỉ cần nói một tiếng lập tức hái rau tươi đưa qua.

Quản sự kia cao hứng bước đi.

Trương thị rất thích bộ bình cao cổ xinh đẹp này, cực kì hứng thú bày trong phòng ở cửa hàng mới, bày một ngày rồi mới định cất đi.

“Chờ đến mùa thu nhà mới của chúng ta xây xong rồi liền bày trong phòng mới.” Trương thị nói.

Liên Mạn Nhi cười ngăn cản Trương thị.

“Mẹ, những đồ này đã lấy ra rồi thì bày luôn ở đây đi.” Liên Mạn Nhi nói , “Mẹ, giờ mẹ yêu thích đôi bình này, chờ sau này vật như vậy ở nhà ta cũng không ít. Thậm chí còn tốt hơn nhiều nữa kia.”

Đến lúc đó không cần người khác tặng, các nàng cũng có thể tự mua.

Ngũ Lang cũng gật đầu, cảm thấy đôi bình cao cổ này bày ở đây nhìn đẹp lắm.

“Mẹ, mẹ nhìn anh con cũng gật đầu. Chỉ cần anh con thi đỗ khoa cử, sau này sợ gì không có người đưa đồ tốt cho mẹ?” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi nói như vậy, Trương thị càng cao hứng.

“Ca, ca phần phải cố gắng hơn nữa, mẹ đều trông cậy vào ca.” Liên Mạn Nhi quay đầu lại cười với Ngũ Lang, “Đề bài Lỗ tiên sinh giao cho ca hôm nay đã làm xong chưa?”

“Làm xong rồi, giờ ta phải sao lại một bản, nhờ tiên sinh bình luận.” Ngũ Lang vừa nói vừa nhanh chân bước đi.

“Anh của con tự biết cố gắng, không cần ai thúc giục, điểm này rất khiến người khác an tâm. Chúng ta cũng đừng quá ép buộc hắn.” Trương thị đau lòng con trai nói.

“Mẹ, con chỉ nhắc nhở anh hai câu, cái này gọi là đôn đốc, đôn đốc không phải là thúc ép.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Ôi chao, ngày hôm qua tiểu Thất còn bị tiên sinh đánh tay.”

Tức thì sắc mặt Trương thị có chút phức tạp.

“Ta đi làm đồ ăn đây, tối nay làm thêm cho Lỗ tiên sinh vài món ăn.” Trương thị vừa nói vừa đi ra cửa.

Liên Mạn Nhi ở trong nhà hé miệng cười. Cũng giống như những người mẹ bình thường khác, trong lòng Trương thị rất yêu thương hài tử. Nhưng nàng cũng biết không thể cưng chiều, cho nên Lỗ tiên sinh nghiêm khắc dạy Ngũ Lang và tiểu Thất như thế nào, nàng cũng đều nhịn không nói ra. Nhưng bằng tâm tư của một người mẹ, nàng càng muốn hậu đãi Lỗ tiên sinh nhiều một ít, để lúc Lỗ tiên sinh vung thước có thể mềm lòng với Ngũ Lang và tiểu Thất một chút.

Nhưng Trương thị không biết, nàng làm như vậy lại đạt được kết quả ngược lại.

Bởi vì Trương thị cái gì cũng không nói, nàng lo lắng nhìn con trai ăn thước, lại làm thêm nhiều thức ăn khiến cho Lỗ tiên sinh rất cảm động, cũng quyết định báo đáp gấp bội, càng để tâm dạy Ngũ Lang và tiểu Thất, dĩ nhiên cũng ngày càng nghiêm khắc. Đã không đánh tay thì thôi, nếu đánh liền đánh vô cùng đau, tuyệt đối không giơ cao đánh khẽ.

…………..

Ba ngày trước tết Đoan Ngọ, Liên kí bắt đầu bán bánh chưng.

Bánh chưng của Liên kí trọng lượng chỉ nhiều không ít. Bánh chưng hạt kê vàng mỗi cái ba văn tiền, bánh chưng gạo nếp mỗi cái bốn văn tiền, bánh chưng gạo nếp táo đỏ hai cái chín văn tiền, bánh chưng thịt, bánh chưng lòng đỏ trứng mỗi cái năm văn tiền.

Rất nhiều người tới cửa hàng đều mua bánh chưng để ăn sáng, còn mua thêm hai cái mang về ăn điểm tâm. Bánh chưng hạt kê vàng và gạo nếp đều được yêu thích như trước, nhưng bánh chưng thịt và lòng đỏ trứng lại bán hết trước tiên.

Bởi vì ngày tết, việc làm ăn của cửa hàng ăn sáng bận rộn hơn ngày thường nhưng bọn tiểu nhị của cửa hàng đều rất cao hứng bởi đến tết rồi, Liên kí sẽ phát thưởng cho bọn hắn.