Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 318: Vùng lên



Những lời này của Liên Mạn Nhi nói trúng tâm bệnh của Chu thị.

“Tiểu nha đầu chết bầm này, giờ ngươi còn học được chỉ cây dâu mắng cây hòe, ngươi nói người nào ghen tị đỏ mắt?” Chu thị run tay chỉ vào Liên Mạn Nhi nói, lại quay đầu nhìn Liên Thủ Tín, “Xem một chút, xem một chút, đây chính là ngươi dạy ra khuê nữ tốt. Ngươi không phải là đứa con có hiếu ư, ngươi hiếu thuận như vậy à? Nhìn xem khuê nữ của ngươi quở trách ta, đây còn không phải do ngươi dạy?”

“Hôm nay ngươi không cho ta vừa lòng, ta và ngươi không xong đâu, ta liều cái mạng già này với ngươi!” Chu thị vừa mắng, vừa nhào vào người Liên Thủ Tín, đưa tay vừa nắm vừa cào.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy. Mạn Nhi bao nhiêu tuổi, mẹ lại bao nhiêu tuổi rồi, mẹ chấp nhặt với nó làm gì. Vả lại, Mạn Nhi nói người khác, mẹ nghi ngờ gì vậy?” Liên Thủ Tín vừa bảo vệ đầu vừa giải thích.

Một mảnh lòng son tặng đồ cho cha mẹ, lại bị mẹ hắn ném vào mặt hắn, còn bị mắng bị đánh một trận, tâm tình Liên Thủ Tín rất không tốt.

Có người mẹ như vậy, hắn không thể tàn nhẫn, nên ngoại trừ thống khổ, bất đắc dĩ, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Tặng đồ cho Ngô gia, Vương cử nhân gia, đó là đáp lễ. Còn có Vương tiểu thái y gia, mệnh của cháu và mẹ đều do người ta cứu, đó là ân nhân của nhà cháu. Chúng cháu không được thù hận người hại mình, chẳng lẽ cũng không thể báo đáp người giúp mình sao? Chúng cháu đưa bao nhiêu thứ, chỉ cần hiểu chút đạo lý sẽ không thể nói gì.” Liên Mạn nhi tiếp tục nói.

“Đồ chúng cháu đưa tới, kém với ba nhà này. Nhưng điều này có thể so sánh sao? Bà nội nói cha ta gần gũi người ngoài, so sánh như vậy, không phải bà nội coi chính mình là người ngoài sao? Có lão nhân nhà ai ganh đua so sánh như vậy sao? Nhà chúng cháu sáu người cũng phải ăn cơm, cũng phải sống sót. Bức chết cha cháu, bức chết chúng cháu. Bà nội cao hứng sao?”

“Đúng rồi, bà nội không phải muốn bức chết chúng cháu, bà muốn làm hỏng thanh danh của chúng cháu. Ngày chị cháu thành thân không phải cũng như vậy sao? Còn muốn chúng cháu nhường nhịn, đánh má trái chúng cháu rồi lại muốn chúng cháu đưa má phải qua sao? Dùng chân giẫm lên chúng cháu, chúng cháu còn phải nói là giẫm thật tốt, giẫm nhiều hơn sao?”

“Đừng nghe mấy lời linh tinh của bà nội cháu. Nàng già rồi nên có chút hồ đồ. Các cháu cứ mặc kệ nàng. Nhà này là do ông nội làm chủ.” Liên lão gia tử trầm mặt nói.

Chu thị đang bị lời của Liên Mạn Nhi làm tức đến trợn mắt. Nghe thấy lời của Liên lão gia tử như vậy, càng giận đến không kiềm chế được.

“Ngươi mới là kẻ già rồi nên hồ đồ. Ta nói không đúng sao? Tiểu nha đầu này ở đây nói xấu ta, ngươi còn nói tốt? Ta biết cánh của người ta cứng cáp rồi. Kết giao với quý nhân, người nhà đều phải sợ hãi….”

Chu thị bị chọc giận đến hồ đồ. Bắt đầu nói năng lung tung.

“Ngươi còn nói vớ vẩn cái gì, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” Liên lão gia tử cũng phát cáu, gương mặt đỏ lên.

“Đúng rồi, chúng cháu tặng đồ cho nhà ông ngoại, nhưng nhà ông ngoại cũng không thiếu tặng đồ cho nhà chúng cháu. Chúng cháu làm vậy không có gì sai, sao phải sợ người khác nói.” Liên Mạn Nhi lại nói, “Ai đối tốt với chúng cháu, chúng cháu sẽ đối tốt với người đó. Ai muốn ức hiếp chúng cháu, đều là nằm mơ.”

“Đúng.” Trương thị lúc này từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm theo dao phay, “Lời Mạn Nhi nói là do con dạy cho nàng. Chúng con sau này cứ như vậy, ai đối tốt với chúng con, chúng con sẽ tốt với họ. Ai muốn coi chúng con là bùn đất mà nhào nặn, sỉ nhục khuê nữ, nhi tử của chúng con, làm hỏng danh tiếng của chúng con, con là người đã chết một lần, con còn sợ gì, làm cho nàng có gì đều hướng về phía con. Con theo nàng lên đường cái, tới chợ, con nói rõ ra cuộc sống của con những năm này ở Liên gia, con là người vừa chết đi sống lại.”

Mặc dù không chỉ mặt gọi tên nhưng những lời này của Trương thị nói về ai, trong lòng mọi người đều biết rõ. Đây là lần đầu tiên Trương thị trực tiếp chống lại Chu thị.

Liên Mạn Nhi kinh sợ.

Chu thị cũng kinh hãi. Không biết là do lực uy hiếp của dao phay trong tay Trương thị hay lực uy hiếp trong lời nói của Trương thị, tóm lại, Chu thị bỗng chốc im thin thít.

“Cha ơi, chúng ta trở về thôi.” Liên Mạn Nhi quan tâm gọi Liên Thủ Tín.

Một nhà ba người thừa dịp Liên lão gia tử và Chu thị sững sờ, ra khỏi thượng phòng. Ngay lúc họ đi vào Tây sương phòng, chỉ nghe thấy một tiếng khóc thét kinh thiên động địa của Chu thị phát ra từ thượng phòng.

“Gào thét cái gì mà gào thét, còn không phải do ngươi làm ầm ĩ, ngươi còn mặt mũi để gào thét!” Ngay sau đó là tiếng quát của Liên lão gia tử.

“Mẹ, hôm nay mẹ thật là uy vũ.” Liên Mạn Nhi cười nói với Trương thị.

Ánh mắt của Liên Thủ Tín rơi vào dao trong tay Trương thị, bất động.

“A?!” Trương thị giơ tay lên, giật mình, “Vừa rồi đang thái thức ăn, nghe Diệp Nhi trở lại nói chuyện, lại nghe thấy tiếng bà nội của con, thanh âm cũng không tốt. Mẹ gấp gáp chạy qua, quên bỏ dao phay xuống.”

“Mẹ, mẹ cũng học Tứ thẩm một chút đi.” Liên Diệp Nhi ở bên cạnh hâm mộ nói với Triệu thị.

“Ta… Ta không cản được Tứ thẩm của con.” Triệu thị cười khổ, lầm bầm nói.

“Mẹ của bọn nhỏ, muốn thái cái gì, đưa ta làm cho. Nàng nghỉ một lát đi.” Liên Thủ Tín đi tới, nhẹ nhàng cầm dao phay trong tay Trương thị xuống. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tính Trương thị từ trước đến nay đều mềm mại, nhưng hôm nay lại cầm dao phay tới thượng phòng. Hắn sợ Trương thị bị bức đến nóng nảy, làm ra chuyện gì. Hiện tại thấy Trương thị đưa dao cho hắn rồi, hắn mới yên tâm.

“Băm nhỏ thịt ra, bữa tối cho bọn nhỏ ăn tương thịt băm.” Trương thị chỉ vào hai miếng thịt trên thớt.

Hai miếng thị này, một miếng là các nàng tặng cho phòng hảo hạng, một miếng là phúc lợi Triệu thị nhận được.

“Bà nội bọn nhỏ không phải là không muốn sao, vậy ta cũng đừng ép buộc người ta. Một cái ta băm ra, một cái là của Tam thẩm và Diệp Nhi. Diệp Nhi, thịt này thím giữ lại cho cháu, ngày mai cháu tới cửa hàng, thím xào cho cháu ăn.” Trương thị liền nói.

“Đều chết ở đâu rồi, nấu cơm!” Chu thị ở bên ngoài khàn giọng gào thét.

Liên Mạn Nhi hơi thò đầu ra ngoài, nhìn thấy Chu thị đầu tóc tán loạn, vịn khung cửa thượng phòng, ánh mắt rét buốt nhìn về phía nàng.

Liên Mạn Nhi vội rụt đầu về.

“Đều chết trong hang chuột à, đi ra ngoài nấu cơm, lão thái gia muốn ăncơm!” Chu thị lại đứng ngoài gào thét một hồi.

Liên Mạn Nhi thiếu chút nữa bật cười, vội che miệng lại.

Triệu thị vội vã chạy ra ngoài, hôm nay Chu thị dặn nàng nấu cơm.

Chu thị thấy Triệu thị, lại mắng một hồi, Triệu thị cúi thấp đầu, một chữ cũng không dám nói. Liên Diệp Nhi muốn lên tiếng, bị Triệu thị một mực ngăn cản.

Chu thị cuối cùng cũng mắng đến thoải mái, lúc này mới ngừng.

“Vì sao bà nội bọn nhỏ nói gì ta đều nghe? Nhìn xem, bà nội bọn nhỏ chính là tính tình này. Không cho bà mắng thoải mái, bà không chịu được. Ta bên này không có chuyện gì rồi, bà nội bọn nhỏ lại đem tức giận trút xuống người Tam thẩm và Diệp Nhi.” Liên Thủ Tín vừa thái thịt vừa nói.

“Vậy nếu Tam thẩm và Diệp Nhi cũng không chịu đựng nàng?” Liên Mạn Nhi hỏi.

Liên Thủ Tín dừng một chút, không lập tức trả lời.

“Nếu các nàng không chịu đựng, bà nội liền mắng suốt ngày suốt đêm.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Cha, đây không phải là thói quen tốt. Nếu như ban đầu mọi người không thuận theo tính tình này của bà nội, hôm nay cũng không có chuyện như vậy xảy ra.”

“Khi đó chúng ta đều còn nhỏ, quen thói. Bà nội các con chính là tính tình này, giờ các con nói gì ta nghe đó.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ cười nói.

“Cha, vậy nhà chúng ta không phải cha làm chủ sao?” Liên Mạn Nhi hì hì cười.

“Đúng, ta đương gia.” Tính tình Liên Thủ Tín quả thật tốt, cũng không tranh luận với con gái của mình.

“Mẹ, hôm nay nhờ có mẹ, nếu không, con và cha nhất định bị bà nội mắng.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị đang quấy tương.

“Chi Nhi đính hôn rồi, Mạn Nhi cũng đã mười một tuổi, hai năm nữa cũng sẽ đính hôn. Mạn Nhi cùng bà nội phân rõ phải trái, người không biết sẽ nói nàng cãi vã với bà nội. Mạn Nhi là vì gia đình này. Chi Nhi đính hôn, bà nội làm như vậy, nhưng đến lượt Mạn Nhi thì sao?” Trương thị không trả lời Liên Mạn Nhi mà hướng về phía Liên Thủ Tín.

“Vừa rồi ta thái đồ ăn, đột nhiên nghĩ tới đây, dọa ta một toát mồ hôi lạnh… cũng do ta làm mẹ vô dụng.” Trương thị vừa nói vừa giơ tay xoa xoa khóe mắt, “Nếu trước kia ta hiểu biết, bọn nhỏ sẽ không phải vất vả chịu khổ như vậy.”

Trương thị như vậy, bầu không khí mới có chút vui vẻ lên lại trầm xuống.

Liên Thủ Tín ngừng dao.

“Bà nội bọn nhỏ tính tình… do nhiều năm….” Liên Thủ Tín nói đấy đây, ngừng lại, giống như đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào.

“Cha, cha cũng đừng nhẫn nhịn nữa. Những năm này chúng ta nhẫn chưa đủ sao? Nhưng kết quả là gì? Chúng ta càng nhẫn nhịn, bà nội càng ức hiếp chúng ta.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Bà nội cứng rắn, nhưng cũng phải tùy người. Trước kia bà đối xử với đại bá, đại thẩm, còn có Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi như thế nào, đối với chúng ta lại như thế nào? Một chút không hài lòng liền mắng, còn ngại đồ tặng thiếu? Liên Hoa Nhi thành thân, nàng không cho Liên Hoa Nhi mặt mũi sao?”

“Đại bá của con là tú tài, nhà chồng Liên Hoa Nhi là Tống gia.” Liên Thủ Tín có chút ngập ngừng nói.

Liên Mạn Nhi cười lạnh.

“Cũng vì thế nên con trai và cháu gái không giống nhau sao? Bà nội còn dạy chúng ta cách nhìn người” Liên Mạn Nhi nhếch miệng, “Con không cảm thấy chúng ta kém cỏi hơn người khác, con không thể nhìn bản thân vô dụng.”

Liên Thủ Tín trầm mặc.

“Mẹ, chẳng phải mẹ luôn lo lắng cho thanh danh của con sao, từ bây giờ, chúng ta đừng nhẫn nhịn trong lòng nữa, nên trách thì trách. Qua hai, ba năm nữa, danh tiếng của con chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.” Liên Mạn Nhi lại nói.

Bắt đầu từ bây giờ, thái độ cường ngạnh, Chu thị không làm gì được bọn họ tự nhiên sẽ buông tay. Liên Mạn Nhi hôm nay trước mặt phản kháng Chu thị, lúc nàng cầm miếng thịt kia về, Liên lão gia tử cũng mất hứng. Trước kia, có lẽ Liên Mạn Nhi sẽ không làm như vậy. Nhưng là hiện nay, dù là người trong nhà tỉnh ngộ hay hoàn cảnh bên ngoài giúp tỉnh ngộ, thì các nàng đã có sức mạnh đầy đủ.

Có sức mạnh, lại có cơ hội thích hợp, Liên Mạn Nhi dĩ nhiên sẽ nắm bắt. Mà kết quả so với dự đoán của nàng còn tốt hơn.

“Đây là một kỷ niệm cuộc sống đáng giá.” Liên Mạn Nhi thấp giọng nói, từ hôm nay trở đi, các nàng coi như thật sự vùng lên.