Edit: Tiểu Tuyền “Cái này khoản 90 li không?” Một quan viên lớn tuổi, vuốt vuốt chòm râu có chút hoa râm hỏi.
“Số lượng đào lên này, chỉ khoản một phần ba 90 li thôi.” Liên Mạn Nhi liền nói. Bọn họ đã đào lên quả thật cỡ một phần ba, mà đào khoai lang hết cả mảnh, ước chừng sẽ thu được chín phần .
“Một phần ba thật à?” Quan viên kia tựa hồ không tin, liền hỏi lại một câu.
“Đại nhân, không sai , là một phần ba, chỉ ít hơn thôi chứ không nhiều hơn.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đi đo đạc đi.” Trầm Lục liền ra lệnh cho mấy tùy tùng bên cạnh.
Cũng không biết tùy tùng kia làm sao lại mang thước theo bên người, liền đi vào ruộng khoai lang , bắt đầu đo đạc .
“Hồi đại nhân, là một phần hai lẻ chín ly, phần trồng khoai lang , là một mẫu hai phân.” Tùy tùng kia sau khi đo đạc xong, trở lại hai đầu bờ ruộng, chắp tay trước ngực hướng Trầm Lục hồi báo.
Lập tức, bên đầu bờ ruộng tiếng trầm trồ vang thành một mảnh. Mới vừa rồi thôn dân đứng hơi xa chút ít nhưng lúc này cũng không sợ Quan nữa, đều hướng phía trước chen chúc, nhưng nhờ có hộ vệ tùy tùng cản trở về, bằng không khẳng định sẽ “Xông tới” đám quan .
Một phần ba là có thể thu ba trăm hai mươi bảy cân khoai lang, như vậy sản lượng một vài mẫu đất, chẳng phải là muốn vượt qua một ngàn cân sao? Một ngàn cân, đây là khái niệm gì? Ở phủ Liêu Đông, kinh nghiệm họ có nhiều nhất chính là kỹ năng hoa mầu, một năm cực khổ làm việc, một mẫu đất chỉ có thể thu được trên ba trăm cân cao lương, hoặc là hạt kê, đó đã là trúng mùa thụ hoạch. Một mẫu đất một ngàn cân, sản lượng tương đương với hơn ba mẫu đất, điều này có thể không làm cho người ta kích động sao?
“Có thể đào hết cả mảnh đất này không?” Một quan viên lớn tuổi có chút run rẩy hỏi, tựa hồ tận mắt thấy mới những thứ vừa rồi còn chưa đủ, còn muốn tận mắt thấy thu hoạch của hơn một mẫu đất, thì hắn mới có thể tin tưởng chuyện cao sản này là thực.
Khoai lang có thời kì sinh trưởng là một trăm ngày đến một trăm hai mươi ngày, khoai lang của nhà Liên Mạn Nhi đã vượt qua trăm mười ngày, hiện tại dù thu hoạch, cũng không coi là sớm. Hơn nữa, các nàng vốn cũng tính toán vào hôm nay, đem toàn bộ khoai lang thu hoạch luôn, và ở tại chỗ cân. Tạo ra một hiệu quả oanh động.
Để mọi người tận mắt nhìn thấy, không cần các nàng đi nói, khẳng định khoai này có thể trồng mở rộng ra. Dĩ nhiên, người đến nhà bọn họ mua giống khoai cũng sẽ nhiều hơn.
Liên Thủ Tín lại dẫn người đi. Vào trong đất bắt đầu đào khoai lang, chờ đến khi đem tất cả khoai lang đều đào ra ngoài, một lần nữa tính cân nặng, một mẫu hai phân , sản lượng khoai lang là một ngàn ba trăm sáu mươi hai cân lẻ.
“Đại nhân, khoai lang này có thể ăn, dây khoai lang còn có thể nuôi heo. Hiện tại lúc nhàn rỗi . Còn có thể trồng trên gốc đậu nành.” Liên Mạn Nhi thấy quan viên lớn tuổi hơi hiểu việc đồng áng, nên đối với chuyện lần này ân cần nói ra hết, hơn nữa những lời này là cố ý hướng về phía hắn nói.
Quan viên kia đang có chút ít khua tay múa chân, khi nghe lời Liên Mạn Nhi nói càng thêm hưng phấn.
“Tiểu cô nương, làm sao mà cháu biết nhiều như vậy?” sau khi hưng phấn xong, lão đầu này rốt cục cũng ý thức được cùng hắn nói chuyện chính là tiểu cô nương nhìn dáng dấp mới hơn mười tuổi, nên cũng có chút lấy làm lạ hỏi.
“Đại nhân, người đừng xem cháu còn nhỏ tuổi. Cháu cũng là bậc thầy hoa màu đó. Cháu có đi theo cha cháu học .” Liên Mạn Nhi cười nói.
Nghe Liên Mạn Nhi xưng mình là bậc thầy hoa màu, mọi người không khỏi mỉm cười.
“Các ngươi không phải là lần đầu tiên trồng trọt khoai ư, coi như là cha ngươi. Thì cũng làm sao lại biết nhiều như vậy?” Lão đầu này lại hỏi.
Trầm Lục ở bên cạnh, cũng tùy ý cho hắn đặt câu hỏi, mà không ngăn cản. Liên Mạn Nhi cũng biết, lão đầu này ở trước mặt Trầm Lục, hẳn là được tín nhiệm. Nên nàng trả lời hết mà không có giấu diếm.
“Đại nhân, khoai này là cách gọi ở nhà cháu, vật này, ở phủ Phúc Châu tên là khoai lang. Bởi vì phủ Phúc Châu có người đã trồng qua, là chúng ta cầu xin mới có cây giống. Cho nên mới biết những thứ này.” Nói đến đây, Liên Mạn Nhi liền đem chuyện giống khoai lang có được từ Vương Ấu Hằng của Vương gia, lại nói một lần.
Lúc này Ngũ lang cũng đi lên trước, cung kính lấy một phần thư đưa cho Trầm Lục.
” Tình hình cặn kẽ, đã viết ở trong thư, xin Lục gia xem qua.”
Trầm Lục sai người đem thư nhận qua. Hắn mở ra thư rất nhanh xem một lần, rồi đưa cho quan viên có chòm râu hoa râm ở bên cạnh.
“Lý lão, ngươi xem một chút đi.” Trầm lục nói.
Lý đại nhân vội vàng đem thư nhận lấy, từ đầu tới đuôi tinh tế xem một lần, rồi liên tục gật đầu.
“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, tốt, thật tốt quá.” Nói liên tục mấy chữ tốt, Lý đại nhân vừa ngẩng đầu lên, liền hỏi Ngũ lang, “Sách trát này, là ?”
(*) Sách trát: loại sách viết trên miếng gỗ nhỏ
“Đại nhân, sách trát này chính là ca ta viết .” Liên Mạn Nhi chỉ vào ngũ lang, nói với Lý đại nhân, “Anh ta đọc sách ở tư thục trấn trên, sang năm sẽ phải tham gia đồng tử thử.”
“Đúng vậy, là ta viết , kính xin đại nhân chỉ giáo.” Ngũ lang liền hướng Lý đại nhân bái lễ.
Một người nhà nông dân bình thường, lại có một tiểu cô nương đối mặt quyền quý bất ti bất kháng, ứng phó tự nhiên, đã không dễ, lại còn có một tiểu thư sinh còn không tới nhược quán (thời xưa gọi thanh niên 20 là nhược quán), đã biết cách đem sự tình chân tướng cùng với phương pháp bọn họ làm như thế nào trồng khoai lang viết thành sách đưa lên, cái này thật sự là làm người ta thán phục.
“Trẻ nhỏ dễ dạy, . . . . . . Hậu sanh khả úy. . . . . .” Lý đại nhân vuốt chòm râu cười nói.
“Đại nhân, chuyện này y theo ý kiến của hạ quan, còn cần mau chóng báo lên cho triều đình. . . . . . . Tuy nói ở Phúc Kiến đã có trồng, nhưng chúng ta lại không có nghe thấy, huống chi, chuyện này, ở bản phủ, vẫn là thủ lệ. . . . . .” Lý đại nhân liền hướng Trầm Lục thi lễ, góp lời nói.
Tất cả mấy quan viên bên cạnh cũng đi theo phụ họa.
“Đây là chuyện ở hạ hạt, ta sẽ không nhúng tay. Liền giao cho Tri phủ đại nhân cùng Lý đại nhân vậy.” Trầm lục nói.
Tri Phủ cùng Lý đại nhân đều bận rộn từ chối.
“Chuyện này là dân chúng bẩm báo cho Lục gia, cũng là Lục gia bởi vì chuyện cây ngô mới phát hiện , đáng lý nên do Lục gia báo lên trên. Bọn ta không dám kể công.”
Liên Mạn Nhi cũng không ở bên cạnh tiếp tục nghe nữa, mà chạy đi giúp đở thu thập khoai lang. Nàng không cần nghe, cũng có thể đoán được kết quả là cái gì.
Tự nhiên là Trầm Lục dẫn đầu, những quan viên khác thơm lây.
Trầm Lục muốn đi, sai người ta nâng một khay bạc cho Liên Thủ Tín, lại để cho người khác mang theo hai cái sọt khoai lang, lúc này mới lên xe. Trầm Lục lên xe ngồi xuống, không biết nghĩ đến cái gì, lại sai người nhấc màn xe lên, đem mấy người Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi, Ngũ lang cùng tiểu Thất cũng gọi đến trước xe.
“Lục gia có cái gì phân phó?” Liên Thủ Tín cung kính hỏi.
“Ừ.” ánh mắt Trầm Lục quét tới, ở trên mặt Liên Mạn Nhi hơi dừng lại một chút, giơ tay phải lên, nhẹ nhàng xoay vòng Bạch Ngọc ban chỉ trên ngón tay cái.
“Lên đường đi.” Trầm Lục cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ phân phó người lên được.
Mấy người Liên Mạn Nhi nhanh chóng lui về phía sau, màn xe rơi xuống, che đi ánh mắt hơi có chút sâu thẳm của Trầm Lục.
Đoàn xe của Trầm Lục rời đi xong, một nhà Liên Mạn Nhi vội vàng vận chuyển khoai lang về nhà. Khoai lang vẫn chưa hoàn toàn chuyển đến trong nhà, thì đã có người mang theo bạc tới cửa.
Người tới cửa đầu tiên chính là Vương Cử nhân, không sai, là Vương Cử nhân tự mình đến, hắn muốn mua khoai lang.
Điều này làm cho Liên Thủ Tín có chút rầu rĩ, không bán cho hắn thì không tốt, nhưng nếu bán, thì khoai lang này phải bán bao nhiêu tiền mới thích hợp, đây là một vấn đề khó.
“Cử nhân lão gia, chúng ta là hương lý hương thân, cha mẹ cháu thường nói Cử nhân lão gia nhân nghĩa, đối với hương thân rất chiếu cố. Khoai này của nhà chúng cháu, nếu như có thể bán, thì Cử nhân lão gia nhất định sẽ có một phần tốt nhất.” Đi ra ngoài đưa trà, Liên Mạn Nhi cười nói, “Chẳng qua là, khoai lang này có thể bán hay không, nếu bán, thì ngài phải cho chúng ta chút thời gian, để chúng ta thương lượng kế hoạch đã.”
Vương Cử nhân nghe cháu mình là Vương Ấu Hằng, còn có quản sự trong nhà thường nói người quản lý Liên gia là Liên Mạn Nhi, chính hắn, cũng coi như lần đầu tiên nhìn thấy Liên Mạn Nhi. Thấy tiểu cô nương này quả nhiên thông tuệ như trong truyền thuyết, nói chuyện lưu loát, lời nói có tình có lí, đối với hắn thì vô cùng tôn trọng, lại thân thiết, làm cho người ta nghe cũng thoải mái.
“Cũng tốt.” Vương Cử nhân liền đứng dậy cáo từ, nhưng đem bạc để lại.
Liên Thủ Tín tự nhiên không chịu nhận, trả lại mấy phen, nhưng Vương Cử nhân lại không chịu đem bạc lấy đi, Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền làm chủ nhận lấy. Lúc này Vương Cử nhân mới hài lòng mà đi.
“Mạn Nhi, lúc đi Lục gia, cũng không có nói gì, khoai lang này ta có thể bán sao? Nhận bạc của Vương Cử nhân thế này thật không tốt lắm.” Liên Thủ Tín liền nói. Hắn là người đàng hoàng, giữ bạc của Vương Cử nhân, nếu như đến lúc đó lại không thể bán khoai lang cho người ta, hắn sẽ cảm thấy vô cùng bất an.
“Có thể.” Liên Mạn Nhi gật đầu, chắc chắn. Trầm Lục nếu có sắp xếp thu hết khoai lang của bọn họ,thì lúc đi nhất định đã có căn dặn. Trầm Lục không nói gì, vậy thì đại biểu, bọn họ có thể tự mình quyết định.
Giống khoai này ở phủ Liêu Đông có lẽ chỉ có nhà bọn họ là có, nhưng mà ở phủ Phúc Châu, hẳn là đã có trồng một diện tích rất lớn. Muốn ở phủ Liêu Đông mở rộng trồng khoai lang, chỉ dựa cả vào hơn một mẫu đất khoai lang của nhà bọn họ, thì đương nhiên không được, như vậy nhất định phải vận chuyển từ nơi khác đến.
Nên bọn họ có thể tự làm quyết định an bài những thứ khoai lang này như thế nào, vậy thì đầu tiên, không thể không phải là Vương gia. Bởi vì quan hệ với Vương Ấu Hằng, nên nhà Vương Cử nhân muốn mua khoai lang, vậy khẳng định phải được chiếu cố ưu tiên.
Về phần khoai lang làm như thế nào để bán, trong lòng Liên Mạn Nhi vừa động, liền nhìn về phía mấy phong bạc mà Trầm Lục cho.
“Cha, mẹ, chúng ta trước xem một chút cái này là bao nhiêu bạc?”
“Bạc đang ở đó, chạy không được, hay là ta trước thương lượng chuyện khoai lang đi.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, không xem bạc này, ta không có cách nào quyết định chuyện khoai lang a.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Bạc này, chẳng lẽ còn có ý khác?” Liên Thủ Tín kinh ngạc hỏi.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín đã bạc ôm tới, đặt ở trên giường gạch, để cho Liên Mạn Nhi từng phong từng phong mà đếm một lần. Trầm Lục để lại cho bọn hắn sáu phong bạc, mỗi một phong là hai khối bạc lớn, một khối bạc khoản mười lượng.
“Tổng cộng là một trăm hai mươi lượng bạc, hai cái sọt khoai lang kia, nặng bao nhiêu?”
“Một cái sọt có thể có hơn sáu mươi cân, hai cái sọt cộng lại, cũng có một trăm ba mươi bốn cân.” Liên Thủ Tín tính thử một chút, liền nói.
“Vậy chúng ta cứ xem như một trăm hai mươi cân đi” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói, “Một trăm hai mươi lượng bạc, một trăm hai mươi cân khoai lang.”
“Vậy khoai lang chẳng lẽ một lượng bạc một cân?” tiếng nói của Liên Thủ Tín đều có chút thay đổi.
Liên Mạn Nhi ho khan hai tiếng, ở kiếp trước của nàng, ban đầu khoai lang cũng không đáng giá, sau lại theo giá lương thực tăng cao, giá trị của nó cũng bay lên, dĩ nhiên bên trong cũng có nhân tố vận chuyển, tiền tệ, thuế…. Bất quá, một lượng bạc một cân khoai lang, giá tiền này có chút không hợp lẽ thường.
Trầm Lục cho tiền, chứ không phải mua, bên trong cũng có ý khao thưởng công lao của bọn họ.
Giá tiền của khoai lang căn cứ vào tiền cao như thế tính hợp lý không?