Liên Thủ Tín là người biết cách dùng lò lửa nướng khoai lang nhất, canh lửa cũng tốt nhất, Trương thị cũng không biết cách nướng tốt hơn.
“Lát nữa cha sẽ xuống hầm chọn khoai lang, sẽ nướng cho các con mỗi đứa một củ.” Liên Thủ Tín lập tức cao hứng nói. Cả ngày hôm nay Tiểu Thất đều không quan tâm hắn, vừa vặn nhân cơ hội này dỗ dành cho tiểu Thất vui vẻ trở lại. Lúc này, đừng nói là muốn nướng khoai lang, dù có muốn ánh trăng trên trời, đoán chừng Liên Thủ Tín cũng sẽ trèo lên thang, thử đi hái xuống.
Lúc Liên Mạn Nhi về đến nhà, Lý thị đang khích lệ Trương thị.
“… cảm thấy được thì dừng đi. Ta nhìn người phải nhìn điểm tốt. Cha của Chi Nhi có điểm tốt, đó là trung thực, phúc hậu. Đêm qua các con giận dỗi, hắn biết có mẹ ở đây, hắn cũng không dám lớn tiếng. Chuyện này nếu đổi thành người khó chơi thì thành lớn tiếng rồi, giày vò nhau mẹ cũng phải quản. Mẹ cũng phải xen vào, con là con gái ruột của mẹ, mẹ phải dạy dỗ con một chút.”
“Con với bọn nhỏ đều không để ý hắn, con thấy hắn đã bị hoảng hốt. Đó là vì trong nội tâm hắn có các con. Hắn có thể hạ thấp mình, nhận lỗi với con, dỗ dành hài tử, rất khó có được. Đổi lại là người khác, chính hắn có làm sai, nhưng vì mặt mũi, hắn cũng sẽ không nhận lỗi đâu…”
Lý thị một lòng vì khuê nữ và con rể tốt, vì sự hòa thuận của một nhà Trương thị. Những lời Lý thị nói đều là lời tốt với Liên Thủ Tín, áp đảo khuê nữ của mình. Nếu đổi lại là Chu thị, tuyệt đối sẽ không giống như Lý thị. Chu thị nhất định sẽ lửa cháy đổ thêm dầu, thêm mắm thêm muối nói xấu Trương thị, lại còn sẽ nói Liên Thủ Tín với Trương thị phân ra, quan hệ càng kém thì Chu thị mới càng vui vẻ hơn.
Cho nên nhà Trương Thanh Sơn, cũng hai đứa con trai, hai người con dâu. Cháu trai cháu gái phía dưới một đống lớn, nhưng một nhà thật sự hòa thuận. Mà Liên gia ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn. Dường như không cãi nhau là không sống nổi vậy.
Người với người chênh lệch nhau lớn như vậy.
“Mẹ. Bà ngoại.” Liên Mạn Nhi đi vào trong phòng, đem chuyện vừa rồi hướng Trương thị cùng Lý thị nói lại một lần. “Lát nữa, cha con khẳng định đến đây nhận lỗi với mẹ.”
Trương thị trong miệng hừ một tiếng nhưng trên mặt không khỏi hiện ý cười.
“Mẹ, trong lòng mẹ tha thứ cha rồi nhưng trên mặt cũng đừng lộ ra.” Liên Mạn Nhi chặn lại nói, lại hướng Lý thị giải thích. “Bà ngoại, con không phải không muốn cha mẹ hòa hảo. Con là nghĩ thừa cơ hội này, để cho cha con sửa chữa tật cũ.”
“Về sau, mẹ con ta muốn trải qua những ngày thư thái tốt lành thì hôm nay, mẹ phải lập quy củ với cha.” Liên Mạn Nhi nói như thế.
“Con đứa nhỏ này.” Lý thị cười cười, cũng không nói gì, chỉ đem bông bỏ hết vào một cái bao, xuống giường, gọi Liên Chi Nhi cùng Trương Thải Vân đi tây phòng.
Liên Mạn Nhi liền ghé vào bên người Trương thị, giảm thấp xuống thanh âm nói một phen.
“Mẹ, có những lời này… Mẹ nhớ tới cái gì thì nói với cha cái đấy. Đừng có mềm lòng. Mẹ cứ yên tâm, cha con chạy không được, cha nghe lời con rồi.”
Những yêu cầu của Trương thị, dù Liên Thủ Tín cho rằng quá phận, giận, vậy cũng không sao. Chỉ cần tiểu Thất ra mặt làm nũng, dỗ dành dỗ dành. Bảo đảm Liên Thủ Tín sẽ quay đầu lại, mọi chuyện đều tốt thương lượng a.
Liên Mạn Nhi cười thầm.
Nói không sai biệt lắm liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vang lên, là Liên Thủ Tín chọn xong một bao khoai lang mang về rồi.
Liên Mạn Nhi liếc mắt một cái ra ý với Trương thị, liền từ trong nhà đi ra.
Liên Thủ Tín đang mở nắp lò, dùng que móc điều chỉnh lửa, sau đó mới đem khoai lang đã rửa sạch sẽ bỏ vào trong lò.
“Cha về rồi.” Liên Mạn Nhi cười đi đến.
“Về rồi, cha đang nướng khoai lang, đến buổi tối vừa vặn ăn.” Liên Thủ Tín đậy nắp lò lại, đứng lên nói.
Lúc nói chuyện, Liên Thủ Tín liền liếc nhìn hướng đông phòng.
“Cha, mẹ đang một mình trong phòng kia. Con vừa rồi đã dỗ mẹ cả buổi, tuy mẹ vẫn còn tức giận, nhưng cũng có chút tác dụng. Cha lại đi nói tốt với mẹ. Mẹ con yêu cầu cái gì, cha liền đáp ứng cái gì, bảo đảm thành.” Liên Mạn Nhi liền cố ý giảm thấp thanh âm nói với Liên Thủ Tín.
“Được, vậy được.” Liên Thủ Tín xoa xoa đôi bàn tay, hiển nhiên có chút khẩn trương.
“Cha, ngươi mau đi đi.” Liên Mạn Nhi liền cười đẩy Liên Thủ Tín vào trong đông phòng, sau đó đóng cửa.
Buổi tối Lý thị xuống bếp làm một đĩa cọng hoa tỏi non xào thịt, nói là Trương thị thích ăn. Lúc ăn cơm, Liên Thủ Tín gắp cho Trương thị một đũa đầy cọng hoa tỏi non xào thịt, Trương thị cũng không nói gì, quay đầu cũng gắp cho Liên Thủ Tín một khối thịt cá trắm cỏ kho tàu lớn.
Mọi người liền biết, vợ chồng Liên Thủ Tín với Trương thị đã hòa hảo rồi.
Không khí trên bàn cơm lập tức vui vẻ lên.
Từ ngày này trở đi, nhà Liên Mạn Nhi đã có quy củ mới. Kỳ thật cái quy củ này cũng không tính mới, nột dung là nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Liên Thủ Tín quản lý ngoại vụ, Trương thị quản lý tất cả nội vụ.
Nói đến ngoại vụ cũng đều là đại sự, Liên Thủ Tín không có khả năng một người làm chủ. Bởi vì tiền bạc trong nhà đều ở trong tay Liên Mạn Nhi, muốn tiêu dùng chi tiền, phải qua được cửa ải Liên Mạn Nhi này. Cho nên, chuyện làm chủ bên ngoài, đó chỉ là trên danh nghĩa, thực quyền cơ hồ không có.
Bất quá, Liên Thủ Tín chính mình cũng không thèm để ý. Một người nam nhân kiếm tiền không phải để cho vợ con tiêu sao.
Nội vụ đều do Trương thị làm chủ, Liên Thủ Tín có thể đề nghị, nhưng không thể làm chủ. Ai muốn nói về chuyện nội vụ chỉ có thể tìm Trương thị, nếu không tìm Trương thị thì tìm Liên Thủ Tín. Nhưng Liên Thủ Tín chỉ có trách nhiệm thông báo lại, những chuyện này đều là Trương thị đương gia.
Dạy mãi không sửa, hoặc có can đảm coi rẻ Trương thị, bất luận là ai, đều cho vào danh sách những phần tử bất hảo.
Có can đảm đánh chủ ý lên Liên Mạn Nhi, khi dễ mấy người hài tử Liên Mạn Nhi, Liên Thủ Tín không thể khách khí, phải chịu trách nhiệm đuổi đi.
Liên Lan Nhi có ý đồ châm ngòi ly gián quan hệ vợ chồng Liên Thủ Tín cùng Trương thị, phá hư sự hòa thuận một nhà các nàng, nên bị liệt vào danh sách những người không được hoan nghênh nhất.
Không được hoan nghênh nhất, ý là không chào đón đến nhà.
Liên Thủ Tín đối với việc này có chút ý kiến bất đồng, hắn cảm thấy xử lý như vậy quá nghiêm trọng.
“Cái cổng chào ngự tứ này là ban cho mình ngươi đấy phải không Liên lão gia. Chúng ta đều tính cái gì a, ngươi bây giờ đã được tốt, tính đánh bật ta đi hả, không phải có người giới thiệu đại cô nương nội thành cho ngươi sao, đến lúc đó ngươi liền tốt đẹp rồi.” Trương thị lườm Liên Thủ Tín nói.
Liên Thủ Tín mặt lập tức đỏ lên.
“Đây là nói kiểu gì, làm gì có chuyện này. Nếu ta làm chuyện thất đức kia, liền để cho thiên lôi đánh ta.”
“Ngươi không muốn, có người khuyên ngươi, ngươi liền muốn.” Trương thị không mặn không nhạt nói.
Liên Thủ Tín nghe Trương thị ý ở ngoài lời, mặt liền đỏ hơn. Thế nhưng hắn không có lời gì có thể giải thích, dù sao Liên Lan Nhi đã châm ngòi, lại bò xin quỳ cầu nói việc hôn nhân.
“Cha a, việc này có đồng ý hay không a?” Liên Mạn Nhi đang ăn khoai lang nướng liền hỏi.
“đồng ý, đống ý, cứ như vậy đi.” Liên Thủ Tín chặn lại nói.
Cái gì gọi là giết gà dọa khỉ, đã có chuyện lần này của Liên Lan Nhi, xem về sau ai còn dám nghĩ cách lung tung. Liên Mạn Nhi âm thầm nắm tay, đại thắng lợi!
Người một nhà đang nói chuyện, thì Liên Diệp Nhi liền từ bên ngoài chạy vào.
“Một hồi nữa Kế Tổ ca với đại tẩu sẽ tới.” Liên Diệp Nhi là đến đưa tin cho bọn họ.
Giải quyết chuyện của Liên Lan Nhi, còn có Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị.
Hai vợ chồng này đại biểu thay Liên gia đến bái cổng chào, chúc mừng một nhà Liên Mạn Nhi có nhà mới, bọn hắn mang theo lễ vật trở về.
Trương thị ở trước mặt Tưởng thị, đem lễ vật mở ra.
Là hai tấm vải, hai hộp trà. Vải là sa tanh, nhan sắc dệt nhuộm rất tục, phẩm chất cũng không tốt, có chút mòn. May quần áo khẳng định không được, kể cả làm vỏ chăn cũng không bền chắc. Về phần hai hộp trà kia là loại cực bình thường.
“… Không xoay được nhiều…” Tưởng thị nói có chút chua chát. “… Gần hai mươi miệng ăn, chi phí ăn mặc, không giống với lúc còn ở nhà, một hột cơm, một mảnh lá rau đều phải dùng tiền. Bổng lộc của đại lão gia cũng là không đến đâu. Lúc đi Hoa Nhi còn cho ít tiền. Hiện trong nhà đều là lão thái thái đương gia. Lão thái thái… tính toán chi li. Tứ thúc với tứ thẩm cũng đã sống cùng một chỗ nên biết, trong tay chúng ta một đồng tiền cũng không có. Lộ phí một chuyến đến đây là tương đối rồi…”
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe rõ, ý tứ trong lời của Tưởng thị là nói cái lễ vật này là do Chu thị làm chủ, nàng, hoặc Cổ thị đều không có quyền quản. Chính các nàng muốn tăng thêm vài thứ thì trong tay cũng không có tiền.
“Lão thái thái nói, người trong nhà, đây chỉ là bề ngoài, mấu chốt là tâm ý trong lòng là được.” Tưởng thị truyền đạt lại lời Chu thị.
Bởi vì mang Chu thị ra, Tưởng thị lại có thái độ như vậy, Trương thị cũng không nói gì.
“Đại tẩu, hộ nông dân chúng ta lui tới, chẳng cần những vật này, có cái gì xuất ra cái đấy, gì mà cần xoay tiền hay không.” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh liền cười.
Đưa tới những vật này, nàng một chút cũng không tức giận. Về sau, bên kia khó tránh khỏi cũng có chuyện, đến lúc đó liền theo tiêu chuẩn này mà chuẩn bị lễ, bớt lo bớt việc.
Ngày đó Liên Kế Tổ với Tưởng thị ăn cỗ xong cũng không trở về Hà Gian phủ, mà ở đây. Bọn hắn còn muốn thu tô để mang về.
“Lão gia tử nói, ăn bột mì không nổi nữa, muốn mua gạo kê cái gì đấy ở chợ cũng không thích hợp lắm. Trong nhà thu tô, bán đi cũng phí mất hai phần tiền… . Ý định đem tô thu được, mướn chiếc xe chở về, vừa vặn có lương thực cho cả nhà, có thể tiết kiệm một số chi tiêu rất lớn.” Liên Kế Tổ với Tưởng thị nói như vậy.
Liên Thủ Tín với Trương thị cũng không lưu Kế Tổ cùng Tưởng thị ở nhà mới, chuyện thu tô bọn hắn cũng không chủ động hỏi đến. Hai ngày này, bởi vì chuyện của Liên Lan Nhi làm hai vợ chồng giận dỗi, vội vàng lo lắng chuyện trong nhà, căn bản không quan tâm cái khác.
Hiện tại Liên Diệp Nhi chạy tới đưa tin, mọi người mới đem chuyện này nghĩ tới.
“Diệp Nhi, bọn hắn đến có chuyện gì?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Còn có thể có chuyện gì, là chuyện thu tô chứ sao… . Kế Tổ ca bị làm tức.” Liên Diệp Nhi lên tiếng.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Liên Kế Tổ thở phì phì đến.