Edit: An “Nói gì vậy, đừng nói những lời độc địa như thế.” Trương thị liền nói, giọng điệu dịu đi rất nhiều, cũng không khóc nữa. Thật ra thì trong lòng nàng tin tưởng Liên Thủ Tín sẽ không làm việc không đứng đắn, nàng chẳng qua là sợ Chu thị.
Cổ thị lợi hại như thế nhưng Chu thị vẫn có thể làm Liên Thủ Nhân cưới vợ bé. Tâm kế, thủ đoạn của nàng kém Cổ thị nhiều lắm, nếu Chu thị rắp tâm, thật sự xếp vào một nữ nhân vậy thì nàng sẽ tan cửa nát nhà.
Liên Thủ Tín thấy thái độ của Trương thị dịu đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ bọn nhỏ, lời này là nàng nghe từ đâu? Đừng nghe tiếng gió lung tung.” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị.
“Vừa rồi mẹ Gia Hưng nói với ta.” Trương thị tóm tắt những gì Ngô Vương thị nói cho Liên Thủ Tín nghe, “Bí mật này là rò rỉ từ chỗ Nhị bá mẫu của bọn nhỏ. Ta thấy đây không phải người ta nói nhảm, nhất định là có thật. Bọn Gia Hưng tai mắt linh thông, nếu không có thật, mẹ Gia Hưng sẽ không nói với ta.”
Mặt Liên Thủ Tín trở nên đờ đẫn, là một nông dân có nề nếp, hắn cần một ít thời gian để tiêu hóa tin tức kia.
“Không phải ta không tin ngươi, là ta không tin được người bên Thái Thương. Ngươi đấu lại được người nào sao? Đại ca của ngươi, nhị ca của ngươi? Ngươi có thể không nghe lời của lão gia tử, lão thái thái sao? Lão gia tử, lão thái thái thương ngươi hay thương Tú Nhi? Tú Nhi bằng lòng gả cho một lão già sao? Lão gia tử, lão thái thái bằng lòng để Tú Nhi gả cho lão già sao? Nhưng nàng vẫn phải xuất giá đó thôi. Ngươi không muốn, ngươi chống lại ý tứ của lão thái thái, chống lại bẫy do đại ca, nhị ca của ngươi thiết lập được không? Ta rất sợ hãi…”
“Chúng ta trải qua cuộc sống khó khăn mới được vài ngày thư thái thôi…”
Nói đến đây, Trương thị lại bắt đầu lau nước mắt.
“Vì sao ta nói sẽ không đi Thái Thương nữa. Ta không đi, hài tử cũng không thể đi, bởi vì sợ bị họ dụ dỗ. Bây giờ lão thái thái học được chiêu này, nếu ngươi đi ngươi sẽ không thể về nữa.”
“Ta không đi, nàng yên tâm đi.” Liên Thủ Tín im lìm một hồi mới nói.
Mấy hài tử ở bên ngoài thấy sóng gió trong phòng lắng lại. Liên Mạn Nhi tới cạnh bếp lò, xách ấm nước sôi lên.
“Cha, mẹ, nước sôi rồi, đổi một bình trà nóng nhé?” Liên Mạn Nhi đứng ngoài cửa hỏi.
“Ôi chao, nước sôi rồi? Để mẹ làm, Mạn Nhi, con đừng động vào ấm nước kia, cẩn thận bị bỏng.” Trương thị lau khô nước mắt trên mặt, xuống kháng đẩy cửa đi ra ngoài.
Liên Mạn Nhi xách ấm nước, cùng Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, tiểu Thất theo Trương thị về phòng.
Trương thị và Liên Thủ Tín liếc nhau một cái, cả hai trong lòng hiểu ra vừa rồi bọn họ cãi nhau bị bọn nhỏ nghe thấy, nên đều trở nên ngượng ngùng, nhất là Liên Thủ Tín.
“Bọn nhỏ cái gì cũng biết.” Trương thị liền nói, “Những chuyện này cũng không giấu diếm được, người ở ngoài đều có miệng đấy.”
Liên Thủ Tín liền thở dài một hơi.
“Cha, mẹ, ông nội thường xuyên viết thư cho chúng ta, trong thư cũng nói không ít chuyện… Chuyện của đại bá và Anh Tử, chuyện Tam Lang ca ở rể, Nhị bá cầm một trăm lượng bạc của người ta, còn có chuyện lão Triệu tìm sư gia, bộ đầu cho đại bá, ta phải nghe người khác nói mới biết.” Liên Mạn Nhi vẻ mặt không hiểu.
“Chuyện đại bá của con và Tam Lang cũng không phải chuyện tốt. Ông nội con coi trọng thể diện, nhất định là không nói trong thư.” Liên Thủ Tín liền nói, “Chuyện sư gia kia, đó là chuyện làm quan của đại bá của con, ông nội con nói với chúng ta làm gì?”
“Ông nội phân chia việc trong ngoài rất rõ ràng.” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín một cái, cười nói.
“A…” Liên Thủ Tín a một tiếng, giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Cha, con không hiểu chuyện nhưng cha thì có. Thật ra cha cũng phân chia rất rõ ràng.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Liên Thủ Tín kinh ngạc ngồi ở đó, lời của Liên Mạn Nhi giống như một tia chớp, chiếu sáng những thứ hỗn độn trong đầu, phân chia rõ ràng mọi thứ. Có một số việc, trong tiềm thức của hắn đã sớm hiểu nhưng vẫn không chịu đối mặt, tình nguyện vô tri vô giác.
Nhưng bây giờ không thể đần độn được nữa.
“Cha, chuyện đại bá của con và Anh Tử khẳng định giấu diếm không được. Bây giờ sợ là trong thôn cũng có người biết rồi. Đại bá ở Thái Thương, cái gì cũng không để ý, nhưng chúng ta ở nhà còn cần làm người hay không?” Ngủ Lang cau mày nói.
“Trong thư lão gia tử luôn dạy dỗ, khuyên bảo chúng ta, việc chúng ta làm có bao giờ khiến người khác nói ra nói vào chứ? Thái Thương bên kia thì ngược lại, ta thấy cũng không ít chuyện phải nói.” Trương thị rầu rĩ không vui.
Liên Thủ Tín chỉ biết thở dài.
“Chúng ta là chúng ta, bọn họ là bọn họ.” Cuối cùng, Liên Thủ Tín nói, “Sau này chúng ta cách xa bọn họ ra là được, đều đã ở riêng rồi, chúng ta đã ra khỏi nhà, cũng không nên sợ hãi cái nhìn của mấy người bên ngoài nữa.” Liên Thủ Tín ngừng một lúc lại nói.
“Cha, trước khi ông nội đi Thái Thương, dưới sự chứng kiến của nhiều người, chúng ta đã viết rõ ràng trên văn thư là mấy gian phòng kia, sáu mẫu đất là chúng ta đưa ra để cấp dưỡng ông bà nội. Không nói đến chuyện phòng ở, số đất kia, sản vật của sáu mẫu đất, ông bà nội muốn ăn bao nhiêu bánh trái, dưa chua, đậu phụ đông mà chẳng được?” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Theo ta thấy, người ta bên kia cũng không thiếu cái này, tặng qua người ta chưa chắc đã ăn. Người ta bây giờ không phải nông dân, muốn ăn cũng có người nịnh nọt tặng lên. Ông bà nội bọn nhỏ qua lại với chúng ta chỉ có đưa thư nhưng lại bao lớn bao nhỏ cho đại cô của bọn nhỏ, nhà lão Triệu và nhà người khác.” Trương thị liền nói.
“Lần trước từ Thái Thương về, bạn học của con có thấy xe của chúng ta, có hỏi con mấy thứ trên xe là ông bà nội cho à?” Tiểu Thất ôm chén trà làm ấm tay, bĩu môi nói, “Con nói là không phải, là chúng ta tự mua. Bạn học còn hỏi con, ông bà nội, cả đại bá làm quan đã cho con cái gì rồi, con nghĩ hồi lâu cũng không biết trả lời thế nào. Sau đó con nói, chúng ta ở đó mấy ngày, ông bà nội và đại bá cho chúng ta thức ăn để ăn.”
“Ta có gì nói nấy, lúc trở về, lão gia tử nói đưa đồ cho chúng ta, là ta không muốn.” Trương thị nói.
“Nhìn sắc mặt của bà nội, còn ai dám nhận đồ.” Ngũ Lang liền nói.
“Vậy lễ vật năm mới ta chuẩn bị cái gì?” Liên Thủ TÍn nói.
“Lễ vật con đã chuẩn bị rồi.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói, “Còn phải làm một thứ hợp lòng ông nội nữa.”
“Vậy chuẩn bị cái gì?” Người một nhà đều nhìn Liên Mạn Nhi.
“Thư hồi âm cho ông nội viết dài một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Thư hồi âm?”
“Có sao đâu.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Con thấy thư của ông nội luôn nói đạo lý lớn của thánh nhân. Ông nội viết thư cho chúng ta là gì cái gì? Còn không phải muốn chúng ta làm người tốt sao. Bây giờ anh con và tiểu Thất đều đọc sách, vậy cứ để anh ta và tiểu Thất sao chép mấy lần những lời ông nội nói… Làm như vậy, khi ông nội đọc những gì anh con và tiểu Thất viết, sẽ thấy được tấm lòng của cả nhà ta. Cha, mẹ, hai người cũng phải viết, không cần đến mức của anh con và tiểu Thất nhưng cũng phải khiến cho ông nội cảm nhận được hiếu tâm của hai người.”
“Con và tỷ cũng sẽ viết.” Liên Mạn Nhi cười hì hì nói.
Nếu Liên lão gia tử quan tâm đến nếp sống của các nàng như vậy, nếu các nàng đưa quà vật chất thì dung tục quá, không hợp lễ.
“Việc này hay.” Ngũ Lang nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi, mấy hài tử nháy mắt với nhau, đều cười.
Nói làm liền làm, Ngũ Lang và tiểu Thất lấy bàn, mang lên giấy và bút mực, lại lấy mấy phong thư Liên lão gia tử gửi ra, bàn bạc xem muốn chép đoạn nào xong liền bắt đầu sao chép.
Liên Mạn Nhi cũng bày giấy và bút mực ra trước mặt Trương thị và Liên Thủ Tín đang mày ủ mặt ê.
“Cha không biết nhiều chữ.” Liên Thủ Tín nói.
“Mẹ không biết viết chữ.” Trương thị nói.
“Có thể hay không, có được hay không đều viết, chủ yếu là thể hiện tâm ý.” Liên Mạn Nhi tuyệt đối không châm chước.
Trương thị và Liên Thủ Tín bất đắc dĩ, chỉ đành cầm lấy bút.
Cuối cùng, Trương thị, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất viết một chồng giấy thật dày. Trong đó phần nhiều là của Trương thị và Liên Thủ Tín, không phải bọn họ chép nhiều mà do bọn họ không viết được chữ nhỏ, chỉ có thể viết chữ to cho nên lượng giấy họ dùng vô cùng nhiều.
Liên Mạn Nhi ước lượng chồng giấy, giá tiền giấy cũng không rẻ nhưng nhân cơ hội này để cho Ngũ Lang và tiểu Thất luyện viết chữ, cũng ép Trương thị và Liên Thủ Tín học viết một ít chữ, cái này cũng đáng giá.
Sau đó vẫn như cũ là Ngũ Lang cầm bút, lần này không dùng giọng điệu của Liên Thủ Tín mà trực tiếp dùng giọng điệu của Ngũ Lang, hồi âm cho Liên lão gia tử.
Trong thư tất nhiên nhắc tới việc các nàng tặng lễ năm mới, Ngũ Lang nói cho Liên lão gia tử biết, cả nhà bọn họ hàng ngày đều lấy thư của Liên lão gia tử ra đọc một lần, một ngày cũng không quên. Hắn và tiểu Thất hàng ngày đều chép một lần, vì Liên Thủ Tín và Trương thị mới học viết chữ nên viết chậm một chút nhưng đều viết mỗi ngày.
Ngũ Lang nói với Liên lão gia tử, nhà bọn họ khẳng định sẽ lấy Liên lão gia tử làm gương, lấy Liên Thủ Nhân làm gương, làm người lương thiện, không chút thiếu sót đạo đức.
Cuối thư, mấy hài tử thương lượng, lại viết thêm một đoạn văn:
“Gầy đây trong thôn, ở trấn trên, thậm chí trong huyện thành đều lưu truyền mấy lời đồn nhảm về tổ phụ, tổ mẫu, đại bá, nhị bá thậm chí là cô cả, nhiều lời khó nghe khiến bọn cháu vô cùng khổ sở. Phụ thân, mẫu thân đã nhiều ngày không dám vào thôn, đi chợ, Chi Nhi và Mạn Nhi càng không dám ra khỏi Liên gia đại môn, cháu và đệ đệ đi học, bị tiên sinh và bạn học hỏi thăm, trêu ghẹo, tuy không nói lời nào nhưng lúc về nhà, lại cảm thấy mất hết mặt mũi. Mong lúc tổ phụ nhàn hạ hãy hồi âm làm sáng tỏ câu chuyện.”
Không nói rõ những lời đồn nhảm kia là về cái gì, đây là hòa nhã cho Liên lão gia tử giữ thể diện.
Không biết khi Liên lão gia tử nhận được phong thư như vậy cùng với lễ vật năm mới sẽ là vẻ mặt như thế nào. Lần đầu tiên Liên Mạn Nhi hi vọng sớm một chút gửi thư đi, cũng sớm nhận được hồi âm của Liên lão gia tử.