Editor: Rabbitdethuong Beta: Tiểu Tuyền “Chuyện gì?” Chu thị hỏi.
“Mạn Nhi, mẹ cháu tìm cháu kìa?” Cổ thị không có trả lời ngay, mà là hướng về Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi ở trong lòng biết rõ là Cổ thị muốn nàng rời đi, nên nàng liền không cho Cổ thị đạt được ý nguyện.
“Nương tìm cháu? Không biết chuyện gì, chờ cháu đem những lá thuốc này cuốn cho Gia xong liền đi. Bằng không ngày mai Gia ra đồng sẽ không có thuốc hút.” Liên Mạn Nhi nói xong cúi đầu xuống, chuyên tâm vào thuốc lá trong tay.
Cổ thị không có cách nào khác, liền nghiêng người ngồi xuống mép giường gạch.
“Nương, ngày mai con muốn đi trấn Thanh Dương một chuyến.” Cổ thị hướng Chu thị nói ra.
Chu thị nhướng mí mắt lên “Mới trở về vài ngày, thế nào lại muốn đi nữa? Phụ thân ngươi nói, không cho các ngươi đi, ở nhà đợi đi.”
“Nương, con đi lên trấn có việc, con, con là đi trồng răng giả.” Cổ thị có chút ngượng ngùng mà nói.
Chu thị a lên một tiếng.
Liên Mạn Nhi vụng trộm hướng mặt Cổ thị liếc nhìn một cái. Lần trước Trương thị đánh Cổ thị, làm gãy mất một cây răng của Cổ thị. Thời này đã có người có tay nghề trồng răng giả rồi, trên trấn Thanh Dương có một cửa hàng trồng răng giả.
“Trồng răng giả? Vậy sẽ tốn không ít tiền. Thê tử lão đại, không phải ta nói ngươi, hài tử ngươi đều đã lớn, cũng không thể làm lỡ chuyện của chúng nó, còn phí tiền làm gì. Mắt nhìn thấy chỗ tiêu tiền trong nhà ngày càng nhiều, ngươi có thể kiếm một văn hay là hai văn trở về sao?” Những lời này, Chu thị chịu nói ra, coi như là đã hòa hoãn khách khí lắm rồi.
“Nương, là chuyện như thế này. Cửa hàng trồng răng giả trong trấn Thanh Dương, nhà hắn có tiểu Lang đi theo lão gia đọc sách. Đã sớm đồng ý rồi, chúng ta đi trồng răng giả, hắn không có nhận tiền.” Cổ thị vội nói.
“Không cần tiền a…” Chu thị tựa hồ cũng có chút buông lỏng.
“Nương, con cũng không phải là vì chính mình. Qua ít ngày. Hoa Nhi phải xuất giá, con làm mẹ không thiếu được việc đón tiếp khách khứa. Bị người ta nhìn thấy mất hết một cái răng, mặt mũi lão gia cũng lúng túng… . Về sau cũng không ít quan lại lui tới với lão gia, con sửa soạn lại đàng hoàng cũng có thể đi gặp người ta, không thể ném mặt mũi của lão gia cùng Liên gia.” Cổ thị cười nói.
Không cần bà xuất tiền, lại là vì thể diện của Liên gia, Chu thị đã bị thuyết phục.
“Được, vậy ngươi đi đi.” Chu thị nói.
“Nương, con mang Hoa Nhi và Đóa Nhi cùng đi nha. Lần trước ở trấn trên, hai người bọn chúng vừa ý hai khối vải. Nói muốn làm kiện áo bông mới cho nương cùng Tú nhi, nhưng không khéo lại để cho người ta mua đi, Hoa Nhi nói muốn tìm lại hai khối giống như đúc, để một lần nữa mua cho nương cùng Tú nhi.” Cổ thị lại đối với Chu thị nói.”Hoa Nhi đang làm giày cho đại cô nàng . Còn có cho Kim Tỏa, Ngân Tỏa khăn thêu cùng hầu bao, vừa vặn có thể mang cho hai tỷ muội các nàng. Về sau đều ở trong huyện, có thể thân cận hơn một chút.”
Kim Tỏa cùng Ngân Tỏa là hai đứa con song sinh của con gái lớn Liên Lan Nhi của Chu thị.
Liên Mạn Nhi một bên xoa thuốc lá một bên suy nghĩ, Cổ thị này xem như thành tinh rồi, mỗi lời nói đều đánh sâu vào tâm khảm Cổ thị, đồng thời hối lộ quả tim của Chu thị một chút.
“Đi thôi, đi thôi. Đi sớm về sớm.” Chu thị đáp ứng.
Liên Mạn Nhi từ phòng trên trở về, nói với Trương thị chuyện Cổ thị muốn đi trấn Thanh Dương trồng răng giả.
“Trấn trên cũng có trồng răng giả. Tại sao phải chạy xa như thế?” Trương thị lên đường, nghĩ lại, “Đại thẩm của con bộ dáng quý giá, sợ là ngại trấn trên làm không tốt.”
“Đây cũng là một nguyên nhân. Mặt khác, ” Liên Mạn Nhi cười nói, “Con thì thấy nàng muốn chạy trốn thôi.”
“Chạy trốn cái gì?” Trương thị bị sợ hết hồn.
“Chính là không muốn chờ ở trong thôn, nên tìm cái cớ đi vào trong thành ở chứ sao.” Liên Mạn Nhi nói, “Mẹ con thấy, lần này các nàng đi vào thành, ở lại mười ngày nửa tháng coi như là ít đấy.”
“Đi thì đi, mẹ mặc kệ nàng.” Trương thị nói, “Các nàng ở nhà có việc gì cũng đều không có làm.”
Ngày hôm sau, cả nhà ăn xong điểm tâm liền ra đồng, Cổ thị bên kia cũng thu thập xong, kêu một cỗ xe ngựa, ba mẫu tử chuẩn bị vào thành. Lúc Liên Mạn Nhi ra cửa, cũng quay đầu lại nhìn coi, liền nhìn thấy Liên Hoa Nhi lôi kéo Liên Tú Nhi, trốn ở trước sân bên cạnh vườn dưa chuột nói chuyện.
Cái vườn dưa chuột kia sát chuồng heo, bình thường Liên Hoa Nhi đều là đi vòng qua, hôm nay cũng không biết vì sao, nói cái gì mà chuyên chú như vậy, cũng ngửi không thấy mùi thúi của chuồng heo nữa.
Mọi người đi đến chân núi Nam Sơn, hôm nay phải thu hoạch đậu phộng.
Đậu phộng là hoa màu quý nhất ở chỗ này, dùng từ kiếp trước của Liên Mạn Nhi mà nói, hẳn là một loại cây công nghiệp. Đậu phộng so với cao lương càng khó chăm sóc, nông dân trồng đậu phộng, bình thường đều không nỡ ăn, mà là muốn giữ lại bán lấy tiền. Nhiều người vào lễ mừng năm mới dùng để đổi lấy dầu muối thịt, thậm chí tiền mua xiêm y, đều từ đây mà có.
Liên lão gia tử là người rất trọng quy củ , tỷ như đi ra đồng, mặt kệ là người lớn hay kẻ nhỏ, không có hắn cho phép, ai cũng không được rời đi. Đậu phộng sinh trưởng không được như cao lương, hạt kê, hay những loại đậu khác, đậu phộng có thể ăn sống, hơn nữa lại ăn ngon. Liên lão gia tử trước khi ra đồng, còn cố ý dặn dò, ai cũng không thể ăn vụng.
Cho dù là như vậy, vẫn có người ăn vụng. Liên lão gia tử làm việc ở phía trước, Tứ Lang cho rằng Liên lão gia tử nhìn không tới, liền vụng trộm ăn hết mấy hạt đậu phộng, kết quả bị Liên lão gia tử bắt quả tang. Liên lão gia tử không có khách khí, đem Tứ Lang thối mắng một trận, luôn cả Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị cũng đều bị liên lụy.
Liên Mạn Nhi vụng trộm thè lưỡi, kỳ thật nàng… Cũng có ý định vụng trộm ăn mấy hạt. Nhưng mà nhìn tấm gương của Tứ Lang, nàng lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Đậu phộng vào lúc này, cây đậu phộng non đã có chút khô héo.
Liên lão gia tử mang theo ba nhi tử, còn có Nhị Lang, Tam Lang ở phía trước nhổ đậu phộng. Cái gọi là nhổ đậu phộng chính là túm lấy cây đậu phộng non, đem cây đậu phộng non tính cả đậu phộng ở trong đất, toàn bộ nhổ lên.Việc này đương nhiên là cần một ít sức lực cùng kỹ xảo, kỹ năng càng tốt, nhổ đậu phộng càng gọn gàng, đậu phộng ở lại trong đất càng ít.
Bất quá mặc dù là có kỹ năng tốt nhất, cũng không thể đem tất cả đậu phộng đều mang đi ra, sẽ có một số ở lại trong đất.
Do đó theo trình tự còn phải làm thêm một công đoạn.
Trương thị, Triệu thị, Hà thị, Tứ Lang cùng Ngũ Lang đi đằng sau nam nhân nhổ đậu phộng, mỗi người cầm cuốc sắt trong tay, xem chỗ đất trồng đậu phộng, lại đem đậu phộng còn lại ở bên trong đào ra. Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Liên Diệp nhi và Lục Lang thì cầm rổ, theo sát ở phía sau đem đậu phộng nhặt vào trong rổ, còn phải dùng tay lau sạch bùn đất bám lên đậu phộng.
Thời điểm công việc kết thúc, chính là cho đậu phộng vào bao, cả cây đậu phộng non cùng đậu phộng buộc thành bó, dùng xe chở về nhà, đều đưa đến trên nóc nhà tiến hành phơi nắng.
Tới gần giữa trưa, người Liên gia không có giống thường ngày mà nghỉ trưa, chỉ có một mình Trương thị đi về nhà.
Đây cũng có nguyên nhân.
Đêm qua, trong thôn nhiều lão nhân có kinh nghiệm lâu năm trong việc trồng hoa màu họp lại một chỗ, cũng gọi Liên lão gia tử đến, mọi người thương lượng một hồi, nói là gần đây sợ sẽ có mưa to. Nếu như mưa to rơi xuống , như vậy hoa màu trong đất sẽ chết hết do bị nước mưa làm cho thối rửa, ảnh hưởng sản lượng, mà sau cơn mưa con đường lầy lội hơn, cũng ảnh hưởng tới việc thu hoạch hoa mầu. Bởi vậy tất cả mọi người thương lượng tốt, là phải nhanh chóng thu hoạch hoa màu để vào trong nhà.
Cho nên, hôm nay tất cả mọi người bắt đầu gặt gấp, liền hủy bỏ nghỉ trưa. Trương thị phải về nhà nấu cơm, rồi lại đưa cơm ra, cho mọi người ăn.
“Mẹ thế nào còn chưa có trở lại.”
Trương thị đi đã nửa ngày, Liên Mạn Nhi nhìn thấy trong ruộng, đã có người của những nhà khác đưa cơm tới.
“Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi, ” Hai tỷ muội Xuân Ni cùng Xuân Yến thở hồng hộc mà chạy đến Liên gia, hướng về phía Liên Mạn Nhi hô: “Liên Mạn Nhi, ngươi nhanh về nhà, mẹ ngươi, mẹ ngươi sắp không được rồi.”