Edit: An Nhân dịp hôm đó thời tiết tốt, Liên Mạn Nhi dẫn theo tiểu Thất đi một vòng trong núi, phát hiện dây nho dại mọc lên tươi tốt. Sau khi trở về, nàng nói với cả nhà, lập tức chuẩn bị dời ra ngoài trồng.
Sáu mươi tám mẫu đất núi và đất hoang cần số lượng dây nho dại tương đối lớn. Đầu tiên Liên Thủ Tín buộc xe vào la và trâu, dẫn theo đứa ở vào núi đào dây nho, khi xe đầy dây nho lập tức chuyển tới ruộng để trồng.
Bận rộn như vậy một ngày rưỡi, toàn bộ số dây nho dại có thể đào trong núi ở Tam Thập Lý doanh tử đều đã đào lên mà ruộng mới chỉ kín gần một nửa. Liên Thủ Tín lại dẫn theo mấy đứa ở đánh xe tới khe suối gần thôn, đào ba xe dây nho dại về nhưng vẫn chưa đủ.
Cũng may, Trương Thanh Sơn bên kia gấp gáp gieo hạt xong, nhớ lời nhờ của Tam Thập Lý doanh tử bên này, vừa chuyển tới ba xe dây nho dại, một xe mầm cây ăn quả.
Bọn họ giờ Dần rời khỏi nhà, sáng sớm đã tới Tam Thập Lý doanh tử.
Trừ một chiếc xe ngựa của Trương gia, ba cỗ xe ngựa khác đều là tìm người thuê.
Liên Thủ Tín thương lượng với Trương Thanh Sơn xem dây nho và mầm cây ăn quả cần bao nhiêu tiền, tiền xe, tiền bốc xếp cần bao nhiêu.
Trương Thanh Sơn chỉ khoát tay chặn lại.
“Dây nho dại này mọc hoang trong núi, cần gì tiền? Mầm cây ăn quả kia là của nhà ta, cũng không cần tiền. Tiền xe, tiền bốc xếp cũng không cần con đưa.”
“Ngươi không chỉ có không cần đưa tiền, chúng ta nhanh xuống ruộng, mấy người này đều là lao động cường tráng ta chọn. Hôm nay sẽ giúp ngươi trồng chỗ dây nho dại và mầm cây ăn quả này.
Trương Thanh Sơn vừa nói chuyện vừa lôi kéo Liên Thủ Tín đi qua, chào hỏi ba người đánh xe kia.
Thì ra Trương Thanh Sơn cũng không nhờ người ngoài. Đều là anh em họ, chú cháu nhà họ Trương ở thôn Thiêu Oa. Mà Trương gia lần này không chỉ có Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên tới mà Lý thị, Trương Vương thị dẫn theo Trương Thải Vân cũng tới.
Trương Thanh Sơn nói muốn nhân lúc đất trên rễ dây nho và mầm cây ăn quả còn chưa khô, phải trồng ngay mới dễ sống sót. Liên Thủ Tín cảm kích trong lòng, cũng không từ chối nữa. Trong nhà để lại Lý thị giúp đỡ Trương thị nấu cơm, cũng để lại cả hai người làm công giúp Trương Khánh Niên và Trương Vương thị trồng mầm cây ăn quả, những người còn lại đều chạy xe tới vườn nho trồng dây nho.
Trương Thải Vân liền lấy một giỏ lớn từ trong xe ra ngoài, khoác trên cánh tay, thần bí nháy mắt với Liên Mạn Nhi và tiểu Thất.
“Mang thứ tốt tới cho các ngươi.” Trương Thải Vân nói, lại không chịu nói ra thứ tốt là thứ gì.
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy kì quái. Vừa rồi Lý thị và Trương Vương thị đã lấy hai rổ xuống khỏi xe, một giỏ là nấm và mộc nhĩ đã phơi khô hái trong núi. Giỏ còn lại là lê và táo bảo quản qua mùa đông, do Trương Thanh Sơn và Lý thị cố ý giữ lại mang đến cho cháu ngoại trai, cháu ngoại gái ăn.
Nhìn bộ dáng kéo rổ của Trương Thải Vân, giống như đồ trong giỏ có chút nặng.
“Là thứ tốt gì?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
Nàng vừa nói xong thì nghe thấy hai tiếng chó sủa gâu gâu còn mang theo mùi sữa.
Tiểu Thất lập tức cao hứng nhảy lên.
“Là chó, chó con.” Tiểu Thất chạy tới, vén lên nắp rổ trong tay Trương Thải Vân, nhìn vào trong một chút, lập tức cười thấy răng không thấy mắt, hai cánh tay nhỏ mập mạp cũng thò vào, ôm ra một con chó con lông đen vàng.
Nhà nông dân thường nuôi chó giữ nhà. Hiện tại nhà Liên Mạn Nhi lớn như vậy, họ lại bận việc, nuôi hai con chó giữ nhà giữ cửa là điều tất nhiên. Nhất là năm nay còn có ao cá, hồ sơn, mặc dù xung quanh cũng chăng lưới, hai đứa ở cũng dựng phòng ở cạnh ao cá để trông chừng nhưng vẫn nên nuôi chó.
Lần trước lúc Trương Thanh Sơn tới, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đã nói, muốn Trương Thanh Sơn giúp họ tìm hai con chó ngoan.
Tam Thập Lý doanh tử ở đồng bằng, thường nuôi chó đất. Chó đất cũng rất hung dữ nhưng không bằng chó săn. Mà Trương Thanh Sơn ở vùng núi, nơi đó có rất nhiều sói giao phối với chó ra chó săn. Loại chó săn này hình thể lớn hơn, tính cách trung thành hơn, cũng dũng mãnh hơn.
Nhà vườn trái cây vùng núi cần trông coi. Mà trong núi có sói, dẫn theo chó săn không sợ bị sói tập kích, càng không sợ có người hái trộm trái cây.
Dĩ nhiên thôn Thiêu Oa mà Trương Thanh Sơn ở nếu so với vùng rừng sâu núi thẳm phía bắc thì chỉ coi là vùng ven núi. Hộ gia đình ở thôn Thiêu Oa phần lớn sống dựa vào cây ăn quả cùng số ít đất đai trồng trọt, mà ở sâu trong rừng sâu núi thẳm, hộ gia đình nơi đó chủ yếu là thợ săn, sống dựa vào săn thú, đào sâm. Ở vùng núi xung quanh thôn Thiêu Oa, sói là loài dã thú hung dữ nhất; còn ở sâu trong rừng nguyên sinh, gấu, hổ cùng các loài dã thú hung dữ đều có.
Đám thợ săn nơi đó không nuôi chó săn mà nuôi loài chó hung mãnh hơn nhiều – chó ngao.
Chó săn và chó đất chủ yếu chỉ phòng vệ mà chó ngao thợ săn nuôi là loại công kích, nghe nói chó ngao trưởng thành có thể đấu với gấu.
Một con chó ngao khó tìm, Liên Mạn Nhi mặc dù vô cùng thích nhưng không có ý muốn nuôi chó ngao trong đầu. Trong suy nghĩ của nàng, loài chó ngao hung mãnh như vậy nên sống ở trong rừng già, đó là bầu trời của chúng nó. Buộc chúng trong nhà trông nhà, trông ao cá, hồ sen thì quá mức đại tài tiểu dụng, chó ngao không phải là anh hùng không có đất dụng võ rất bi thương sao.
“Tỷ, mau tới xem, có hai con.” Tiểu Thất ôm chó con, không quên gọi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cũng nhanh chóng đi tới, Trương Thái Vân nhấc nắp cao lên một chút để Liên Mạn Nhi dễ dàng nhìn.
Trong giỏ lớn có đệm sợi bông, phía trên sợi bông có một con chó nhỏ lưng đen, bụng vàng tròn vo. Con chó nhỏ này giống con trong tay tiểu Thất, không tính đuôi thì dài chưa tới một thước, tuy nhiên nó đặc biệt béo tốt, cơ thể cứ như hình tròn.
Chó nhỏ mới cai sữa, một thân bé nhỏ mập mạp, lông xù.
Hai con mắt Liên Mạn Nhi lập tức biến thành hình trái tim, nàng hoàn toàn không có sức chống cự với những vật nhỏ lông xù, thịt cuồn cuộn béo núc như thế này.
Liên Mạn Nhi liền đưa tay ra, ôm con chó đen nhỏ này vào lòng. Chó nhỏ lông ngắn ngủn, vô cùng mềm mại, thân thể ấm áp, thịt thịt. Bị Liên Mạn Nhi ôm còn vẫy đuôi nhỏ giãy giụa, miệng sủa gâu gâu hai tiếng.
Liên Mạn Nhi thích không buông tay.
Mọi người đi vào trong nhà, Lý thị, Trương thị thấy bộ dáng yêu thích của Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều cảm thấy vừa đáng yêu, vừa buồn cười.
“Chó còn nhỏ, mới hai tháng.” Lý thị nói, “Nhưng loại chó này phải nuôi từ nhỏ. Ai nuôi nó, nó sẽ thân thiết với người đó, nghe lời người đó.”
Vào phòng, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất vẫn ôm chó nhỏ không buông tay.
Liên Mạn Nhi hỏi Trương Thải Vân con chó nhỏ này nên chăm như thế nào, chủ yếu là bây giờ nó có thể ăn cái gì. Trong trí nhớ của Liên Mạn Nhi, chó nhỏ như vậy hẳn là uống sữa tươi, đáng tiếc là xung quanh đây tìm không thấy sữa tươi.
“… Trước cứ cho ăn cháo, khoảng hai, ba tháng nữa cái gì cũng có thể ăn.” Trương Thải Vân nói.
Liên Mạn Nhi sờ sờ chó nhỏ trong tay, cảm thấy chắc nó đói bụng.
“Vậy giờ ta quấy cháo cho nó đi.” Liên Mạn Nhi đặt chó nhỏ trên giường gạch.
“Tiểu Thất, đệ trải ổ cho chó con đi.” Liên Mạn Nhi sai tiểu Thất.
“Vâng, vâng.” Tiểu Thất đáp lại nhưng tay không nỡ buông chó nhỏ ra, còn ôm luôn con chó Liên Mạn Nhi để trên giường vào lòng.
Nhìn hai cánh tay ngắn ôm hai con chó nhỏ, lại sợ xiết đau chó con, không dám ôm chặt tay, mọi người không nhịn được cười.
“Tỷ, chúng ta nuôi chó nhỏ ở đâu?” Tiểu Thất hỏi Liên Mạn Nhi, “Nuôi trong thư phòng nhé, đệ sẽ nuôi.”
Đứa trẻ khác chỉ lớn như vậy nói thế, Liên Mạn Nhi chắc chắn sẽ khinh bỉ nhưng tiểu Thất nói như vậy, Liên Mạn Nhi tin tưởng hắn có thể chắm sóc chó nhỏ thật tốt.
“Đại Hoa cũng do đệ nuôi, hiện tại hai con chó nhỏ này đến lượt tỷ nuôi. Để nuôi ở trong phòng của tỷ và Chi Nhi tỷ đi.” Liên Mạn Nhi cố ý nói, “Đệ đi học đã mất cả ngày, đệ cũng không thể chăm sóc được nhiều đến thế.”
“Tỷ, chúng ta kết hội nuôi chung vẫn không được sao?” Tiểu Thất tội nghiệp nhìn Liên Mạn Nhi.
“Tỷ…” Thấy một hồi lâu Liên Mạn Nhi vẫn chưa đồng ý, tiểu Thất liền ôm chó nhỏ nhích sang, năn nỉ nói.
Liên Mạn Nhi nín cười, miễn cưỡng đồng ý. Hai tỷ đệ tụ vào bàn bạc phân công nuôi chó. Cuối cùng vẫn giống lúc nuôi mèo, thu dọn phân chó, huấn luyện chó nhỏ có thói quen vệ sinh tốt toàn bộ giao cho tiểu Thất chịu trách nhiệm. Những thứ khác…
“Đều bàn bạc tốt…” Liên Mạn Nhi lớn giọng nói.
“Lại ức hiếp đệ đệ của con.” Trương thị nghe thấy, quở trách Liên Mạn Nhi một câu.
Liên Mạn Nhi xuống bếp, nhóm lửa quấy cháo cho chó con, cái gọi là quấy cháo chính lànấu bột hồ. Liên Mạn Nhi dùng bột ngô mịn, thêm một chút bột mì trắng, sau đó còn cắt một miếng thịt, băm nhỏ, nấu một nồi cháo thơm ngào ngạt.
Lúc nàng quấy cháo xong, tiểu Thất dưới sự giúp đỡ của Trương Thải Vân đã trải ổ ấm áp cho hai chú chó nhỏ trong thư phòng.
Liên Mạn Nhi bưng cháo vào thư phòng, thử nhiệt độ thấy vừa phải mới đặt ở trước mặt hai chú chó nhỏ.
Hai chú chó nhỏ ngửi thấy mùi thơm đã sớm sủa gâu gâu, chờ Liên Mạn Nhi để bồn xuống, hai con đều vẫy duôi nhỏ chạy tới, chen chúc trước bồn, thò đầu xù lông vào trong chậu, ăn từng miếng từng miếng một.
Tiểu Thất đứng cạnh, ánh mắt không nỡ dời đi hai chú chó nhỏ.
“Tỷ, chúng ta đặt tên cho chúng nó đi.” Tiểu Thất nói.
“Được rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu, nhìn thân thể của hai chú chó nhỏ một chút, “… Gọi là Đại Mập, Nhị Mập đi.”
“Tỷ, vậy nếu chúng ta nuôi thêm mèo, có phải sẽ gọi Nhị Hoa không?” Tiểu Thất 囧hỏi.