Liên Mnạ Nhi hỏi Trầm Khiêm gầy đi như thế nào. Thật ra Trầm Khiêm dù gầy đi một chút vẫn béo hơn hài tử cùng lứa, nói Trầm Khiêm gầy chính là so sánh với hắn trước đây.
Trầm Khiêm a một tiếng, nhận lấy trà trong tay Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, cây giống ta đưa tới, ngươi đã thấy chưa?” Uống một ngụm trà, Trầm Khiêm cũng không trả lời câu hỏi của Liên Mnạ Nhi mà cười híp mắt hỏi.
Ái chà, còn không chịu nói về vấn đề béo gầy này, tiểu mập không chỉ cao lên mà cũng cả nội tâm cũng trưởng thành hơn. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, cũng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa.
“Thấy rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Tiểu mập, sao ngươi lại đưa cây giống cho chúng ta?”
“… Lần trước các ngươi mừng tân gia, Lục ca không ở nhà, ta cũng không thể tới, chỉ có Tam ca tới… Các quản sự mời Lục ca chọn cây giống, ta cũng đi theo. Ta liền nhớ tới quanh nhà Mạn Nhi trồng cây ăn quả, hình như không có cây hồng, ta liền chọn mấy cây.” Trầm tiểu mập nói với Liên Mạn Nhi, “Mạn Nhi, quả hồng ăn ngon, cây cũng dễ chăm sóc.”
Ý của Trầm tiểu mập là mấy cây hồng kia là quà tặng bù cho nhà mới của Liên Mạn Nhi.
“… Ngươi vẫn còn nhớ à.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện vừa lấy nhân hồ đào và hạt dẻ từ trong hộp ra cho Trầm tiểu mập. Trầm tiểu mập có thể nhớ được cây hoa quả các nàng dẫn hắn đi xem, còn nhớ rõ các nàng không có cây hồng, còn đưa tới cho các nàng, đây là thật tâm đặt các nàng ở trong lòng. Tình bằng hữu này rất đáng quý.
Liên Mạn Nhi chọn trái cây cho Trầm Khiêm, Trầm Khiêm nhận liền ăn. Hơn nữa ăn vô cùng ngon.
Vừa rồi nhìn Trầm tiểu mập có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều nhưng đây chẳng qua chỉ là bề ngoài. Liên Mạn Nhi cười thầm suy nghĩ, Trầm tiểu mập là kẻ ham ăn, hắn chưa nói mấy câu đã nói đến ăn.
“Mạn Nhi, ta còn mang cả điểm tâm và trái cây cho ngươi, trái cây đưa tới từ phía nam. Điểm tâm là sư phụ trong nhà ta đích thân làm. Đồ ăn rất ngon, đều ở trên xe của Lục ca, lát nữa Lục ca sẽ mang tới.” Trầm Khiêm ăn trái cây Liên Mạn Nhi chọn cho, vừa nói chuyện với Liên Mạn Nhi vừa liếc nhìn Liên Mạn Nhi mấy lần.
Hôm nay trên đầu Liên Mạn Nhi bao khăn trùm đầu, buộc bằng dây lụa màu đỏ, áo ngắn đỏ tươi rộng thùng thành. Dưới làn váy đỏ tươi lộ ra đôi giày thêu hồ điệp đỏ thẫm. Cả người đỏ rực vui mừng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Mạn Nhi càng thêm hồng hào đáng yêu.
Hơn nữa còn có khuôn mặt lanh lợi, răng trắng môi hồng, Trầm Khiêm cảm thấy Liên Mạn Nhi là tiểu cô nương xinh đẹp nhất hắn từng thấy.
Ngoài việc là tiểu cô nương xinh đẹp nhất, trong mắt Trầm Khiêm, Liên Mạn Nhi vẫn giống ngày trước lúc còn là một đứa trẻ mập mạp, là một tiểu cô nương ham ăn. Dường như là từ lúc mới gặp nhau, hắn đã có ấn tượng này, hơn nữa số lần gặp mặt tăng lên, ấn tượng này cũng không ngừng gia tăng. Cho nên mỗi lần hắn thấy đồ ăn ngon lại nhớ tới Liên Mạn Nhi.
“Nếu như Mạn Nhi ở nơi này thì thật tốt. Nàng chắc chắn sẽ thích ăn cái này.” Trầm Khiêm thường nghĩ như vậy.
Cho nên hắn mới chọn loài cây có thể kết quả ăn ngon là cây hồng tặng cho Liên Mạn Nhi, hơn nữa trước khi tới Tam Thập Lý doanh tử, hắn cố ý dặn dò chuẩn bị rất nhiều trái cây và điểm tâm ngon miệng.
“Sao ngươi lại tới trước, không đợi Lục ca đi cùng?” Liên Mạn Nhi nghe thấy Trầm Khiêm nói đến “Lục ca”, lúc này mới nhớ ra hỏi.
“Lục ca muốn kiểm tra rất nhiều chỗ, còn có rất nhiều chuyện cần Lục ca quyết đinh. Ta liền tới trước… Lúc mới đi qua cửa hàng nhà ngươi, ta đã nhìn thấy ngươi, Mạn Nhi. Ta vẫy tay với ngươi, ngươi nhìn thấy ta không? … bắt buộc phải lên núi xem một chút… Lục ca quản lý công việc, ta không cần phải quản, chỉ xem một chút, ta liền tới đây.”
Bắt buộc phải lên núi xem một chút, đây là nói, nếu không phải có quy củ, kế hoạch trói buộc, hắn đến núi cũng không lên, sẽ trực tiếp tới gặp nàng sao?
Trầm Khiêm ăn hết hạt dẻ Liên Mạn Nhi đưa, liền khoát tay nói không ăn.
Liên Mạn Nhi cảm thấy, đây là do Trầm tiểu mập bị nhốt trong nhà quá lâu, vừa ra ngoài đã muốn dạo chơi, vì vậy ngồi trong nhà không yên, muốn đi chơi.
“Được thôi.” Liên Mạn Nhi đồng ý, liền đứng lên. Xem ra phải một lát nữa Trầm Lục mới tới, vậy trước tiên dẫn tiểu mập đi dạo xung quanh một chút. Hiếm thấy hắn vẫn nghĩ đến bằng hữu, Liên Mạn Nhi cũng muốn để tiểu mập ngắm kĩ trang viên nhà nàng.
Trương thị đã gọi Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới đây giúp đỡ, xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Ngũ Lang và tiểu Thất tới đây gặp Trầm Khiêm, gọi hai gã sai vặt chuyển cây giống kia tới, lại gọi cả đứa ở nhà mình, liền khiêng cây giống, cầm công cụ, đi qua tiền sảnh vào hậu viện.
Bốn cây hồng, bốn cây hải đường phủ Tây, mỗi loại trồng ở hậu viện hai cây, sau đó trồng sau hậu viện mỗi loại hai cây.
Trầm Khiêm nói là giúp đỡ trồng cây, tất nhiên Liên Mạn Nhi tính toán không thật sự cho hắn làm việc, chỉ đỡ đỡ cây giống như vậy là được rồi. Nhưng Trầm Khiêm không được cầm xẻng đào hố nên muốn tự mình tưới nước.
Cũng may có đứa ở và gã sai vặt làm việc, tám cái cây được trồng rất nhanh.
Trồng cây giống xong, sai đứa ở và bọn sai vặt ra ngoài, Liên Mạn Nhi dẫn tiểu Thất đi vào nhà trên. Vừa rồi nhân lúc trồng cây, Liên Mạn Nhi đã dẫn Trầm Khiêm tới hậu viện, xem khóa viện, chỉ có dãy phòng này chưa tới.
“Đó là phòng của cha mẹ ta, đây là phòng của ta và tỷ của ta.” Liên Mạn Nhi dẫn Trầm Khiêm vào Tây phòng, để hắn ngồi trên ghế cạnh vách ngăn.
Ngũ Lang xách ấm nước từ bếp lên, rót một chậu nước ấm mang vào, Liên Mạn Nhi làm ướt khăn xong liền gọi Trầm Khiêm.
“Tiểu mập, tới đây rửa tay.”
Trầm Khiêm đứng lên, đi tới.
Liên Mạn Nhi lớn hơn tiểu Thất mấy tuổi, có lúc tiểu Thất làm nũng, Liên Mạn Nhi sẽ rửa mặt, rửa tay giúp tiểu Thất, việc này đã làm thành thói quen. Trầm Khiêm dù lớn tuổi hơn tiểu Thất nhưng ở nhà nhất định được hầu hạ, cho nên Liên Mạn Nhi chuẩn bị tư thế sẽ giúp hắn rửa tay.
Nhưng chờ lúc Trầm Khiêm đi tới, Liên Mạn Nhi liền thay đổi ý kiến.
Trầm Khiêm hiện tại cao hơn nàng, ở bên ngoài không lộ ra rõ ràng nhưng giờ ở trong nhà, hai người đứng rất gần, liền thấy rõ.
Liên Mạn Nhi vắt khăn lên giá cạnh chậu, chỉ dùng tay giúp Trầm Khiêm xắn tay áo, để hắn tự rửa tay.
“Cây hồng này lớn rất nhanh, năm nay lớn lên, năm sau có thể ra quả.” Trầm Khiêm vừa rửa tay vừa nói chuyện với Liên Mạn Nhi, “Mấy cây hải đường kia là Lục ca chọn, sang năm cũng có thể nở hoa.”
Rửa tay xong, Trầm Khiêm cũng không tự cầm khăn, chỉ giơ tay lên nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi liền cầm khăn ẩm đưa cho Trầm Khiêm. Hai tay Trầm Khiêm vẫn như cũ, không chịu động đậy.
Tiểu thiếu gia được hầu hạ thành thói quen, còn có thể lười hơn nữa được sao? Liên Mạn Nhi cười thầm trong lòng, đưa khăn cho Trầm Khiêm lau tay.
Tay Trầm Khiêm rất béo, rất nhiều thịt nhưng trên bàn tay có mấy nốt chai.
Hình như lần trước Chung quản sự có nói, Trầm tiểu mập ở nhà cực khổ đi học, luyện kiếm.v..v…nốt chai này chắc là kết quả. Xem ra Trầm gia cũng không tiếp tục sủng ái tiểu mập như tiểu hài tử, tiểu mập có thể gầy đi cũng một phần do chính hắn cố gắng.
Ngũ Lang đổi một chậu nước khác, cùng Liên Mạn Nhi, tiểu Thất rửa tay, mấy hài tử ngồi xuống nói chuyện.
“Tiểu mập, nghe nói ngươi đang học bài ở nhà, còn phải luyện kiếm, có phải rất cực khổ không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Cũng khá tốt.” Trầm Khiêm liền nói cho Liên Mạn Nhi, mỗi ngày hắn phải đi theo tiên sinh học bài ba canh giờ, làm bài tập mất hai canh giờ, sau đó còn phải đi theo sư phụ học dùng thương, ngoài ra còn phải học cưỡi ngựa bắn cung, mỗi ngày cũng không ít hơn ba canh giờ.
Liên Mạn Nhi tính hộ hắn, mỗi ngày như thế sẽ mất khoảng bảy, tám canh giờ, chỉ còn lại có bốn, năm canh giờ, còn phải ngủ, ăn cơm, cũng không thiếu những lễ nghi của danh gia vọng tộc, tiểu mập đang tuổi lớn, không biết có được ngủ đủ hay không.
Tiểu mập đáng thương, khó trách hắn gầy đi. Dù là ai, mỗi ngày sắp xếp như thế, dù ăn nhiều hơn nữa cũng không thể béo lên.
Ngũ Lang nghe sắp xếp của Trầm Khiêm cũng không nói gì, tiểu Thất thì lộ vẻ đồng tình.
Hiện tại tiểu Thất học bài ở trường tư thục, về nhà còn phải nghe Lỗ tiên sinh giảng bài, làm hai phần bài tập nhưng vẫn có thời gian chơi đùa.
“Tiểu mập, nhà ngươi nghiêm khắc với ngươi như vậy là muốn ngươi thi văn hay thi võ?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
Trầm tiểu mập có tước vị, Trầm gia gia thế hiển hách, hẳn là hắn cũng không cần tiến thân từ hai con đường này.
“… Cũng không phải là trong nhà yêu cầu, là do ta muốn.” Trong đôi mắt của Thẩm Khiêm có một sự háo hức lóe lên, “Không thể là kẻ vô tích sự, chỉ dựa vào sự che chở của tổ tiên. Đệ tử của Trầm gia nên có đóng góp, phải cống hiến cho Trầm gia. Như vậy mới có thể vang dội, mới có thể tự mình làm chủ quyền lực… Người khác cho sẽ bị lấy về, mình giành được, ai cũng không thể lấy đi.”
Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy âm thanh của Trầm Khiêm.
Ánh mắt Liên Mạn Nhi chuyển động trên người Trầm Khiêm. Những lời này của Trầm Khiêm thật sự không giống với suy nghĩ nên có ở tuổi của hắn. Không phải nói Trầm Khiêm trẻ con, không thể nói ra lời như vậy. Mà là ở tuổi của hắn, kinh nghiệm dù sao cũng có hạn, mặc dù trưởng thành sớm cũng không thể có kiến thức sâu sắc như vậy.
Đây là có người dạy Trầm Khiêm.
Người dụng tâm lương khổ dạy suy nghĩ đương đầu với khó khăn như vậy nhất định là người thân thiết. Là Trầm Lục sao? Trầm Lục sống tại tình cảnh như thế nào, tại sao lại nói với Trầm Khiêm như vậy?
Mà thái độ và vẻ mặt của Trầm Khiêm lúc nói những lời này cho thấy hắn đồng ý với lời này, Trầm Khiêm mà Liên Mạn Nhi cho là ấu trĩ thật ra lại hoàn toàn ngược lại, Trầm Khiêm có sự chín chắn không hợp với tuổi của hắn. Hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn, cũng không phải chỉ là lời nói ngoài miệng mà là suy nghĩ thật lòng, cũng đang thực sự làm như vậy.