Edit: Huong Duong Beta: Tiểu Tuyền Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang vội vàng đứng lên, sắc mặt của phụ tử hai người đều rất khó coi.
Liên Mạn Nhi phủ tay lên trán, Chu thị lại dùng một chiêu dập đầu này đối phó với nhà nàng rồi, cái này gọi là gì?
“ Ông nội, bà nội cháu chắc là vừa phát bệnh ạ?” Liên Mạn Nhi bình tĩnh mở miệng. Tình hình trước mặt, các nàng một bước cũng không thể lùi. Bởi vì chỉ cần các nàng lui một bước đầu tiên thì kế tiếp đối phương sẽ ngày càng táo tợn hơn, các nàng vĩnh viễn sẽ không có ngày bình yên.
Đây cũng không phải là Liên Mạn Nhi suy nghĩ quá nghiêm trọng, chỉ cần nhìn kết quả của Liên Tú Nhi sẽ thấy. Mới vừa rồi ở bên ngoài, Liên Mạn Nhi cũng nhìn thấy Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa. Hai huynh đệ này nhìn qua cũng có chút chật vật, người cũng gầy, mà Liên Thủ Nhân cũng đã có tóc trắng, thế nhưng bọn họ cũng rất vui vẻ.
Mấu chốt là ở chỗ, bên Thái Thương gây ra tai họa lớn như thế, cuối cùng bọn họ cũng có thể thoát ra hoàn toàn, vui vẻ trở lại, chẳng qua là đã vùi lấp Liên Tú Nhi , hãm hại Trịnh gia, hãm hại Trịnh Tam lão gia mà thôi. Đám người kia, quả thực chính là Tiểu Cường vô địch, chỉ cần các nàng mềm yếu một chút, vậy thì chỉ còn nước giơ tay chờ hãm hại thôi.
Mà Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa làm thế nào để có thể lừa dối Liên Tú Nhi, chính là nhờ sức ảnh hưởng cực lớn của Chu thị đối với Liên Tú Nhi.
Tiền sự bất vong (Tiền sự bất vong: việc trước không quên. Gia vô tái giá chi nữ: nhà không có con gái tái giá) các nàng kiên quyết không thể thỏa hiệp với Chu thị.
Hơn nữa, trên đời này cũng không có đạo lý nào phải như vậy. Tiếp tục dung túng cho Chu thị gây sự, thật có lỗi với bản thân các nàng, thật có lỗi với trời đất. Các nàng cũng không muốn là kẻ vô lại cố tình gây sự giống như Chu thị, các nàng còn cần thể diện.
Chu thị đã như vậy rồi thì không cần để ý tới bà, coi bà như kẻ điên là được. Đã già như vậy rồi mà còn không để cho người khác muốn tôn trọng cũng tôn trọng không được.
Nơi này còn có Liên lão gia tử, Chu thị khóc lóc om sòm, cố tình gây sự, Liên lão gia tử nên quản Chu thị. Thử hỏi Liên lão gia tử một chút, xem ông có thái độ như thế nào.
“ Ông nội, ông nghe bà cháu nói những lời này, ông thấy sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên lão gia tử.
“ Bà cháu đây là trong lòng bị ngột ngạt, đau thương. Một ngày bà ấy cũng phải náo loạn hai ba lần… Không cần để ý bà ấy.” Liên lão gia tử bất đắc dĩ thở dài nói.
Sao có thể đi cứu Liên Tú Nhi chứ? Trịnh gia người ta đã cứu cả một đại gia đình ra khỏi tù ngục. Ra người, ra tiền, ra sức, cơ hồ là táng gia bại sản, Trịnh Tam lão gia còn đem cả mạng của mình góp vào. Cho dù không có những thứ này, thì Trịnh Tam lão gia chết, Liên Tú Nhi cũng phải thủ tiết.
Muốn Liên Thủ Tín mang vàng tới bồi thường cho Trịnh gia, nhưng còn mạng người thì có thể lấy gì ra mà bồi thường? Mang cổng chào ngự tứ cùng danh tú tài của Ngũ lang cho họ sao? Đừng nói đạo lý không qua, ngay cả nếu thật sự làm, biện pháp này có thể khả thị sao? Chu thị mất đi bảo bối trong lòng bị điên rồi nên mới có thể nói ra yêu cầu như thế.
Hơn nữa, bất kể Chu thị có ầm ĩ la hét như thế nào, gây sự với Liên lão gia tử ra sao, thì Liên lão gia tử vẫn rất chú trọng cái danh “ Gia vô tái giá chi nữ”.
Chu thị kêu khóc hồi lâu, vừa dập đầu vừa thề thốt, nhưng lại gặp phải thái độ lạnh nhạt, ở nơi xa lạ, chung quanh lại không có người nào, không một ai đứng ở bên bà. Chu thị nằm sấp trên giường gạch từ kêu khóc thành nức nở.
Liên Thủ Tín và Ngũ lang lúc này mới lại ngồi xuống.
Đã hỏi đại khái sự tình bên Thái Thương rồi, vậy kế tiếp là tính đến chuyện hiện tại và tương lai.
“Ông nội, cha cháu, mẹ cháu, anh cháu, cả nhà cháu đã cùng thương lượng. Ông và bà lần này ở Thái Thương không may phải chịu tội, may mắn trở về được, mà chúng cháu cũng đã có nhà mới. Ông và bà sau này ở với chúng cháu đi, chúng cháu nuôi hai người.”
Liên lão gia tử yên lặng, Chu thị cũng ngừng khóc, không ai dỗ bà, bà từ từ ngẩng đầu lên nhìn.
“Ông bà sau này ở đây, không cần phải về nhà cũ, cũng không cần lo lắng sau này còn phải để tâm cho cả đại gia đình bên kia nữa.” Ngũ lang liền nói.
“Đúng. Lời này đáng lý cháu không nên nói. Nhưng chuyện đã bày ra rõ ràng, ông bà cũng có thể thấy được. Bọn họ ăn hối lộ làm trái pháp luật, còn ngỗ nghịch bất hiếu với ông bà. Chỉ cần hai người nói một câu, chúng cháu sẽ tới nha môn, tìm các thôn lão tới lập tức trục xuất bọn họ khỏi Liên gia. Sau này, hai người ở đây không cần phải vì bọn họ mà tức giận.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đừng tưởng Thái Thương cách bên này mấy trăm dặm, chỉ cần bên kia có chuyện gì, chúng cháu ở đây đều biết hết. Đại bá, Nhị bá làm ra những chuyện đó, còn không dừng tay, không coi ai ra gì. Danh tiếng tốt đẹp của Liên gia đều đã bị hủy trong tay bọn họ rồi.” Ngũ lang nói tiếp “ Chúng cháu vất vả đứng môn lập hộ, sống trong sạch, không thể tiếp tục để cho bọn họ bôi đen được. Ông nội, ông coi trọng nhất là thanh danh của Liên gia. Hiện tại chính là thời điểm quyết định.”
Ngũ lang cùng Liên Mạn Nhi ngươi một câu, ta một lời, đều nói muốn chăm sóc cho Liên lão gia tử và Chu thị, nhưng thực ra là muốn tách Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cách xa bọn họ một chút, muốn trục xuất bọn họ ra khỏi Liên gia.
Liên lão gia tử âm thầm kêu khổ ở trong lòng, hết lần này tới lần khác Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đều đem lễ hiếu cùng đại nghĩa, còn đem điều mà ông thường răn dạy con cháu nhất ra nói, một giọt nước cũng không lọt, khiến cho ông không thể phản bác.
Dưỡng lão ở đây sao?
Liên lão gia tử theo bản năng ngẩng lên nhìn khắp mọi nơi. Ông biết cuộc sống nhà Liên Thủ Tín đã tốt hơn, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, ông không tưởng tượng nổi, nhà Liên Thủ Tín đã tốt đến trình độ này. Phủ đệ của huyện thừa Liên Thủ Nhân, những đồ bày biện trong nhà, so với nhà Liên Thủ Tín còn cách một khoảng xa.
Dưỡng lão ở đây, ăn mặc không cần lo, hẳn là cũng không có chuyện gì phiền lòng. Nhưng ông biết, Liên Thủ Tín, Trương thị, còn có Ngũ lang, Liên Mạn Nhi mấy hài tử này đối với ông không còn thân cận, làm như rất xa cách. Đặt tay lên ngực tự hỏi ông không thể trách ai được. Tại thời điểm Liên Thủ Tín nhìn thấy ông, tình cảm kia là phát ra từ nội tâm, ông có thể cảm nhận được. Chẳng qua, sau đó ông vẫn kiên trì muốn dẫn Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tới lạy cổng chào, Liên Thủ Tín đã khóc lớn. Về sau ánh mắt Liên Thủ Tín đã không còn như trước nữa.
Ông cũng biết, ông đã làm tổn thương Liên Thủ Tín. Ông cũng biết, những năm này, ông không để ý tới tứ phòng. Nhưng ông tin tưởng, nếu như ông thật sự muốn ở lại, để cho bọn nhỏ phụng dưỡng thì bọn nhỏ cũng không bỏ mặc ông.
Bọn nhỏ phẩm chất rất tốt.
Liên lão gia tử khe khẽ thở dài, lau mắt.
Nhưng là ông có thể ở lại sao?
Không thể.
Ban đầu, nhà Liên Thủ Tín phân ra như thế nào, còn có trước khi đi Thái Thương đã xảy ra chuyện gì, ông không quên. Người khác cũng không quên. Ông ở chỗ này, trước mặt Liên Thủ Tín, Trương Thị, Ngũ lang, người ta sẽ giơ tay khen ông có phúc khí, nhưng sau lưng sẽ nói xấu ông.
Ông ở đây, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ sẽ càng bị người khác xem thường.
Hơn nữa, Ngũ lang và Liên Mạn Nhi cũng đã nói rõ ràng, nếu ông muốn ở đây thì phải đoạn tuyệt lui tới hai nhà Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, còn phải trục xuất họ ra khỏi Liên gia.
Ông không nỡ làm như vậy. Ông vừa về đến Tam Thập Lý Doanh Tử, đã phải bỏ đi cái mặt mo này là vì ai? vì cái gì? Là vì ông được trở lại nhà cũ, những năm này dưới hi vọng của mọi người ông ở trong thôn tích cóp từng tí một, giúp đỡ Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa chống đỡ cái nhà kia. Hơn nữa, Ông và Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa ở cùng nhau, Liên Thủ Tín còn cần thể diện, khi thấy ông và Chu thị ở thượng phòng cũng sẽ không hoàn toàn bỏ mặc đại gia đình bên này.
“Tấm lòng của cha mẹ, lão Tứ, vợ lão Tứ, các con cũng có con trai con gái, aiz….” Liên lão gia tử thở dài.
“Cả đám đều là lũ mất hết lương tâm không trông cậy vào được.” Chu thị đột nhiên khóc ròng nói “ Ta không ở đây với các ngươi, ta về nhà của ta.”
Chu thị nhắm vào lúc, trước khi Liên lão gia tử quyết định. Thật ra trên đường trở lại Tam Thập Lý Doanh Tử, trong lòng Chu thị cũng biết đối với chuyện muốn cứu Liên Tú Nhi đã tuyệt vọng, chỉ là khi nhìn thấy Liên Thủ Tín, bà thế nào cũng muốn thử một lần. Đây là phát ra từ nội tâm, chính bà cũng không biết.
Liên Thủ Tín cũng không phản ứng giống như bà muốn, bà đã hoàn toàn tuyệt vọng, nản chí. Bà chưa từng nghĩ tới muốn ở nhà của Liên Mạn Nhi. Nếu bà ở đây, lưng sẽ không thể đứng thẳng, còn ở nhà cũ, đó mới chính là nhà bà, là thiên hạ của bà.
“Ta hối hận rồi, ta đây đã hối hận rồi. Lúc đó ta không nên mang theo Tú nhi rời nhà đi. Nếu lúc đó không đi thì sẽ không xảy ra những chuyện này.” Chu thị vừa khóc vừa tự nhủ.
“Mẹ con đây là bởi vì bị bệnh.” Liên lão gia tử thở dài nói, cũng không đi khuyên giải Chu thị, hiển nhiên Chu thị như vậy không phải là lần một lần hai.
“Lũ lòng dạ hiểm độc, thối nát, Tú nhi của ta bị chúng làm hại. Chúng chính là vì Tú nhi của ta mới sống được, ta sao có thể để cho chúng sung sướng được chứ?” Chu thị hai mắt đăm đăm, hai tay nắm chặt vào nhau nói.
“ Lão Tứ, Ngũ lang, hiếu tâm của các con ta hiểu rõ trong lòng. Chỉ cần có lời này của các con là đáng giá rồi.” Liên lão gia tử không hề chú ý Chu thị nữa, mà nói với Liên Thủ Tín và Ngũ lang “ Vẫn là câu nói kia, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt. Đại bá, Nhị bá của các con…… Ai. Dù có phạm phải sai lầm thì cũng là con trai của ta, các con đều là cốt nhục tương liên. Một ít người nhà này vẫn phải tiếp tục sống.”
“ Theo quy củ ở nông thôn này, ta và mẹ con sau này sẽ phải đi theo bọn nó… Cho bọn nó một cơ hội sửa đổi. Cú ngã này gặp hạn ác như vậy, bọn nó cũng đã hối hận, cũng biết mình làm sai. Những người khác ta không quản được, ở trong nhà, ta nhất định cho bọn nó thêm một cơ hội.”
“ Sau này, bọn nó muốn gây ra chuyện gì cũng không gây được nữa, sẽ đàng hoàng mà ở nhà trồng trọt làm bổn phận nông dân…” Liên lão gia tử nói xong lại thở dài sâu xa.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa và Nhị lang bình an trở lại, nhưng công danh cùng chức vị tú tài của Liên Thủ Nhân đã bị lấy đi, sau này tư cách tiên sinh vỡ lòng cũng không còn. Bắt đầu từ Liên Kế Tổ và Nhị lang, trong vòng ba đời đều không thể tham gia khoa cử chứ đừng nói đến làm quan.
Mà tứ phòng, bọn nhỏ tứ phòng đã vùng dậy rồi, còn tiếp tục phát triển hơn nữa, còn lên cao nữa