“Mọi người có chạm mặt họ không?” Trương thị liền hỏi.
“Không có.” Liên Mạn Nhi đáp, “Chúng con đi thật xa rồi thì vợ Hà lão lục mới từ con đường phía sau đến.”
“A.” Liên Thủ Tín liền a một tiếng, nhìn Liên Mạn Nhi.
“Hì hì.” Liên Mạn Nhi cười giảo hoạt.
“A, Mạn Nhi, thì ra con không có chuyện gì a.” Liên Thủ Tín giờ mới chợt hiểu ra.
“Hiện tại thì không có chuyện gì rồi.” Liên Mạn Nhi buồn cười, nhưng ngay sau đó mới chậm rãi nghiêm mặt nói, “…Chuyện của vợ Hà lão lục, nếu chúng ta còn nán lại, sợ rằng không trợ giúp được gì, mà còn tăng thêm phiền toái. Ông nội bà nội sẽ không mặc kệ chuyện này, nhưng chuyện này, nói cho cùng là chuyện của nhà Nhị bá, là chuyện nhà của Nhị bá mẫu. Chúng ta không nên ý kiến gì về chuyện này cả.”
Nghe nói khi còn ở Thái Thương, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà lão lục làm ăn cùng nhau cũng tốt lắm. Mới nghe lời của Vợ Hà lão lục lúc nãy, ai biết bên trong có bao nhiêu chuyện xảy ra.
Liên Mạn Nhi đem những lời Vợ Hà lão lục nói mà nàng nghe được kể cho Trương thị và Liên Chi Nhi.
“Ai u, họ còn nói vậy à? Thì ra Hà lão lục chịu tội thay cho Nhị đương gia sao?” Trương thị liền lấy làm kinh hãi.
Mọi người đều lắc đầu.
Thượng phòng ở Thái Thương gây ra chuyện, chuyện xảy ra cụ thể như thế nào thì bọn họ không biết. Sau khi một nhà Liên lão gia tử trở về, mọi người đều tránh nhắc tới đề tài này. Nhưng căn cứ vào những gì bọn họ biết và dùng lẽ thường mà suy đoán, Liên Thủ Nghĩa và Hà lão lục hẳn là đã thông đồng với nhau làm nhiều chuyện trái pháp luật. Mà sau khi vấn đề xảy ra, bọn Liên Thủ Nghĩa có Liên Tú Nhi, Trịnh Tam lão gia ra toàn lực để chuẩn bị, dùng quan hệ, tốn tiền của, đem người vớt ra.
Còn Hà lão lục thì có ai để chạy chọt cho hắn đây? Hắn ở Thái Thương kia nhiều nhất chỉ có một ít hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu) hay chẳng lẽ dựa vào vợ và mấy đứa con của hắn sao?
Kết quả là pháp luật được thực hiện trên người của Hà lão lục, Hà lão lục bị xử trảm.
“Sự thật bên trong thì chúng ta không biết. Ông nội bọn nhỏ cũng không nguyện ý nói ra. Nhị bá, hắn khi còn ở nhà không dám làm chuyện gì vượt quá giới hạn là nhờ lão gia tử quản nghiêm. Sau này dính đến Hà lão lục, thì hắn liền đi xuống thấp. Hà Lão lục, khi còn ở trong thôn, không phải hắn ta là tên du thủ du thực nổi tiếng sao? Muốn làm chuyện xấu thì hắn là tên cầm đầu đấy.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút nói.
Lời nói của Liên Thủ Tín cũng có mấy phần đạo lý. Từ trước đến nay, đối với người ngoài, Liên Thủ Nghĩa thật sự không làm chuyện xấu gì cả. Mà danh tiếng của Hà lão lục lại sớm thúi cả đường cái rồi.
“Cũng đúng thôi, Hà lão lục là tự tìm chuyện đến cho bản thân mà. Lúc trước thì đem Thượng phòng hãm hại qua một lượt. Kết quả là đến khi Đại đương gia phát đạt, hắn lại có thể ưỡn mặt dựa vào người ta. Ở bên kia, hẳn là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đấy. Kết quả đã đem tính mạng bản thân góp vào luôn.” Trương thị liền nói.
Nói như thế, thật giống như ban đầu Hà lão lục bán hết gia sản, chạy đến Thái Thương chính là đi tìm cái chết. Liên Mạn Nhi có chút囧.
“Để lại vợ con cô nhi quả mẫu mà trong tay lại không còn một chút của cải. Sau này không biết sẽ sống như thế nào đây.” Trương thị lại nói.
“Cho nên bọn họ mới đi tìm Nhị bá mẫu đấy.” Liên Mạn Nhi nói tiếp.
Cái gì mà chết thay a. ..Cái đó không phải là mấu chốt. Mấu chốt là bọn họ bám lấy Hà thị cùng Liên Thủ Nghĩa. Cuộc sống sau này cũng có đường thoát.
“Không biết Thượng phòng bên đó muốn giải quyết chuyện này thế nào đây.” Liên Thủ Tín nói.
Vợ Hà lão lục đã ba mươi mấy tuổi, hai đứa con trai đều mười mấy tuổi rồi. Còn có một khuê nữ ít tuổi hơn một chút, có thể là tám, chín tuổi.
“Vợ Hà lão lục không còn thân thích nào khác sao ạ?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Lão Hà gia là từ thôn khác dời tới, chỉ có hai tỷ đệ bọn họ, không còn ai khác cùng thời nữa đâu. ” Liên Thủ Tín liền nói.
“Nhà mẹ đẻ của Vợ Hà lão lục thì sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Chuyện này, thật ra chúng ta cũng không rõ ràng lắm” Liên Thủ Tín và Trương thị liền nói.
“Ông nội mấy đứa cũng là người khoan dung. Nếu không thì…Aiz…” Liên Thủ Tín thở dài.
Người một nhà đang nói chuyện thì Liên Diệp Nhi chạy đến,
“Diệp Nhi, muội không về nhà sao, có biết bên đó xảy ra chuyện gì không?” Liên Mạn Nhi kéo Diệp Nhi lên kháng ngồi, hỏi. Vừa rồi, nàng sai Tiểu Hỉ nhắn tin cho Diệp Nhi, chính là để Liên Diệp Nhi qua nhà cũ bên đó xem chuyện đã đến đâu rồi.
“Vợ Hà lão lục đến phòng muội ở đấy.” Liên Diệp Nhi nói một câu kinh người.
“Vậy mà để cho bọn họ vào nhà rồi sao?” Liên Mạn Nhi kinh hãi.
“Đúng vậy a. Lúc muội trở về, vợ Hà lão lục cùng ba đứa con của nàng ta còn đang kéo kéo Nhị bá và Nhị bá mẫu không chịu buông. Vừa khóc vừa gào thét, còn nói nếu nhà ta bỏ mặc nàng, bốn người nhà nàng ấy sẽ treo cổ trước cửa. Còn nói gì mà …là thân thích mà lại đem vứt bỏ bọn họ, trơ mắt nhìn Hà lão lục chết, bỏ mặc bọn họ thật không có tình người. Còn nói gì mà mấy đứa nhỏ đó là con cháu của lão Hà gia, hiện tại chỉ còn Nhị bá mẫu là cô, không thể không quan tâm đến bọn họ được. Còn đem chuyện của Nhị bá và Hà lão lục ở Thái Thương ra nói, mọi người trong thôn đều chạy tới xem náo nhiệt. Ông nội chúng ta ngại mất mặt, đưa bọn họ vào trong viện rồi, cũng không biết là đã nói gì mà bắt nhà ta dọn ra khỏi phòng để cho bốn mẹ con nàng ấy vào ở đấy.” Liên Diệp Nhi nói mà muốn khóc.
Liên Mạn Nhi che trán. Trong nhiều chuyện Liên lão gia tử xử lý vô cùng khôn khéo, nhưng có lúc lại làm ra chuyện thật khiến cho mọi người không biết nói gì nữa. Đem đất tốt giao cho Vũ huynh đệ, đó là ví dụ tốt nhất đấy.
“Tại sao lại có thể cho bọn họ vào cửa chứ? Nếu là vì thấy bọn họ đáng thương, tạm thời chứa chấp mấy ngày thì cũng không nên có ý sắp xếp phòng cho người ta chứ.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Nếu đã vậy sao không cho bọn họ và Nhị bá chen chúc cùng nhau mấy ngày đi, bằng không, đông phòng của phòng lớn đấy, không phải là nửa phòng để không ư, để cho bọn họ đến đó đi. Đang yên lành sao lại sắp xếp vào phòng của nhà Diệp nhi a. Đây chẳng phải là muốn giữ bọn họ ở lâu dài hả? Làm người tốt không phải là làm như vậy a….”
“Diệp Nhi, muội không đồng ý với bọn họ đấy chứ?” Liên Mạn Nhi vội quay lại hỏi.
“Không có.” Liên Diệp Nhi lắc đầu, “Muội đem Tây Sương phòng đều khóa hết lại rồi. Tứ Lang lên núi tìm cha muội, muội liền chạy đến đây. Vừa tới trong cửa hàng muội đã báo cho mẹ ta một tiếng, rồi liền đến đây. Mạn Nhi tỷ, muội phải làm sao đây?”
Không thể không nói rằng Liên Diệp Nhi còn là một đứa trẻ rất có chủ ý.
Liên Mạn Nhi đang nghĩ kế cho Liên Diệp Nhi thì đột nhiên trong lòng bật sáng.
“Mạn Nhi tỷ, muội đang nói chuyện với tỷ đó nha?” Liên Diệp Nhi thấy Liên Mạn Nhi sửng sờ ở đấy liền vội vàng thúc dục.
“Diệp Nhi, muội bằng lòng cho bọn họ lấy phòng sao?” Liên Mạn Nhi phục hồi lại tinh thần, hỏi Liên Diệp Nhi.
“Dĩ nhiên là không muốn a.” Liên Diệp Nhi nói thẳng, “Muội đang ở thật tốt a. Nếu là vài người Hà gia chuyển vào….”
Nói đến đây, Liên Diệp Nhi đã lạnh cả người.
“…Bọn họ siết lách tách, dáng vẻ bẩn thỉu, Tứ Lang so với hai tiểu tử của lão Hà gia còn được người ta thích hơn đấy.”
Siết lách tách là thổ ngữ ở tam thập lục Doanh tử, còn có nghĩa là lôi thôi.
“Không muốn, vậy thì không cho.” Liên Mạn Nhi nói.
“Nhưng là vì trước khi tách ra ở riêng, phòng này là phòng ông bà nội cho nhà muội. Ông nội đã lên tiếng mà muội lại không bằng lòng, cái này…” Liên Diệp Nhi không muốn dọn ra, nhưng lại có chút khó xử.
“Chuyện này dễ nói mà. Thượng phòng đã trở về, những thức ăn mà họ đang ăn kia cũng là của nhà muội trồng đúng không?” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Dạ.” Liên Diệp Nhi gật đầu, “Mấy món ăn trong vườn, dù một chút nhà muội cũng không có bán. Mùa đông, Thượng phòng ăn cải trắng, khoai tây, còn có mấy ngày trước yêm dưa chua, dưa muối, đó cũng toàn là đồ nhà muội đấy. Đại tương cũng là mẹ muội làm,…Tứ Lang còn trộm củi nhà muội … ”
“Cái chính là ở đó đấy. Muội không chịu dọn ra, muội liền đem chuyện này nói rõ với bọn họ. Lúc bọn họ không ở đấy, từ phòng ốc đến vườn rau đều được nhà muội chăm sóc. Cha, mẹ, trước lúc Thượng phòng đi Thái Thương có nói như vậy đúng không?” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa quay qua hỏi Liên Thủ Tín và Trương thị.
“Đúng là nói vậy đấy.” Trương thị liền gật đầu.
“Bọn họ giờ đã về rồi, nhà muội ở đấy cũng là ở tạm. Việc cung cấp cho bọn họ thức ăn ba bữa, còn có đại tương nữa, đây chính là tiền thuê mấy gian phòng ốc đó. Nhà muội không phải là ở không mấy gian phòng đó, biết không?” Liên Mạn Nhi liền nói với Liên Diệp Nhi.
Vẻ u sầu trên khuôn mặt Liên Diệp Nhi như được quét đi sạch sẽ, nhếch miệng cười rộ lên.
“Đúng chính là ý này. Mạn Nhi tỷ, vừa nãy muội không nghĩ đến chuyện này.” Liên Diệp Nhi nói.
“Là do muội đang vội thôi.” Liên Mạn Nhi nói, nói rằng người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, chính là như vậy đấy.
“Mạn Nhi tỷ, vậy muội phải trở về nói như vậy.” Liên Diệp Nhi gấp gáp trèo xuống đất.
“Chờ một chút đã.” Liên Mạn Nhi liền gọi Liên Diệp Nhi, “Diệp Nhi, muội không dọn ra, chắc chắn sẽ có người nói gì đó, ví dụ nói muội tâm nhãn ngu ngốc. Đến lúc đó, muội hãy nói để cho vợ Hà lão lục cùng mấy đứa nhỏ đến Đông Sương phòng, nếu không thì ở lại phòng đó cũng được. Đông Sương phòng và Thượng phòng đều ấm áp hơn so với Tây Sương phòng trong mùa đông. Ở Đông Sương phòng vừa có đãi ngộ giống người một nhà của Nhị bá mẫu, như vậy càng tốt.”
Liên Mạn Nhi đến cạnh Liên Diệp Nhi dặn dò mấy câu, Liên Diệp Nhi lúc này mới thật cao hứng mà thẳng bước trở về.
Liên Diệp Nhi đi rồi, Liên Mạn Nhi mới phát hiện mọi ánh mắt đều đang nhìn nàng.
“Nhìn con làm gì, trên mặt con có gì à?” Liên Mạn Nhi không hiểu nói.
“Đến giờ tan học rồi, ta dẫn người đi đón Tiểu Thất đây.” Ngũ Lang cười cười, liền đứng dậy đi ra cửa.
“Lão gia tử thật là…aizzz” Trương thị thở dài một hơi.
“…Hẳn là không muốn làm như vậy đâu. Lão gia tử cũng phiền lòng vì những người lão Hà gia đấy, nhưng lại không đành lòng, mà cũng sợ người ta nói dài nói ngắn… ” Liên Thủ Tín liền nói.
………………
Mùa đông ngày ngắn, Tiểu Thất từ trường trở về , một nhà ăn cơm tối thật sớm rồi ngồi vây quanh trên giường gạch, nghe Tiểu Thất kể chuyện ở trường như thế nào. Đang cười cười nói nói thì thấy Liên Diệp Nhi khóc từ ngoài chạy vào, Triệu thị cũng theo sát sau lưng.
Liên Mạn Nhi liền đoán được nhất định việc dọn phòng đã xảy ra chuyện không may.
Đem Triệu thị và Liên Diệp Nhi đến ngồi trên giường gạch, Liên Mạn Nhi vội hỏi Liên Diệp Nhi chuyện thế nào rồi.
“Muội… Cha muội chấp nhận dọn phòng rồi.” Liên Diệp Nhi thút tha thút thít nói.
Thì ra là vậy Tứ Lang lên núi gọi Liên Thủ Lễ về nhà, Liên lão gia tử liền đem việc muốn bọn họ chuyển ra khỏi phòng nói với Liên Thủ Lễ. Liên Diệp Nhi không chấp nhận, đem những lời Liên Mạn Nhi bày trước đều nói ra.
“Cha muội liền nghe theo ông nội, còn ép buộc muội chấp nhận dọn phòng đấy.” Liên Diệp Nhi khóc lóc kể lể.
“Cho bọn họ dọn vào phòng thật à ?!” Liên Mạn Nhi cau mày.