Từ đầu mùa đông đến nay đây là trận tuyết thứ hai. Trận tuyết đầu tiên là lúc mới vào mùa đông, cũng chính là khi Liên Mạn Nhi còn đang ở dưới huyện thành.
Liên Mạn Nhi ngồi trong nhà nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh.
Khi mới rơi, tuyết là dạng hạt, người nông dân hay gọi là hạ tuyết tử, sau một khoảng thời gian, hạt tuyết sẽ hóa thành bông tuyết rơi lả tả đầy trời. Liên Mạn Nhi ngồi ở đó, ngoài cửa sổ tuyết trắng đất trời, muốn nhìn xa hơn cũng không thể.
Không có gió, đầy trời chỉ có tuyết rơi nhiều như lông ngỗng (bông tuyết lớn, nhiều nhưng nhẹ, trong 24 giờ đồng hồ tuyết rơi dày khoảng 5 mm)
Các hộ nông dân đều thích tuyết. Vì cuối đông tuyết tan nhiều, đầu xuân sang năm, sau khi tuyết đã tan hết thì sẽ tưới đều thổ dưỡng.
Liên Thủ Tín mặc áo da dê, mang theo nón cỏ, toàn thân đều bọc kín chặt chẽ đi ra cửa. Tuyết rơi lớn hơn so với dự đoán, hắn muốn dẫn người đi xem xét một vòng, nhìn thử điền trang còn việc gì cần sắp xếp cho ổn thỏa không.
Sau một hồi lâu, Liên Thủ Tín khoác một vai bông tuyết, vẻ mặt cực kỳ hứng thú từ bên ngoài đi vào.
“Trận tuyết này thật tốt.” Vừa vào cửa Liên Thủ Tín đã nói.
“Mau phủi tuyết đi đã kẻo bị nhiễm lạnh mất.” Trương thị đang ngồi trên giường gạch đang cùng Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi thêu thùa may vá, thấy Liên Thủ Tín về liền vội vàng xuống đất mang giày, cầm trong tay cây chổi nhỏ, dẫn Liên Thủ Tín đến phòng ngoài, giúp hắn phủi sạch sẽ hai vai đầy tuyết rồi hai vợ chồng mới lại vào cửa.
“Trận tuyết này tốt lắm.” Liên Thủ Tín ngồi trên giường gạch rồi, lại nói một câu.
“Cha, cha ra ngoài một lúc lâu mới về là có chuyện gì sao?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, cha mang người đi quanh xem xét một chút thôi.” Liên Thủ Tín nói, “Đất đai lần này phủ tuyết thật dày.”
Liên Thủ Tín có chút khoa tay múa chân
“Tuyết đều phủ hết một lượt. Cứ điệu này a, hoa màu sang năm thì khỏi cần bàn, còn lúa mì vụ đông nhà ta là có thể thu hoạch lớn rồi.”
Tuyết rơi đúng lúc là điềm báo năm đó được mùa là ý tứ này đây. Điều này đúng nhất với lúa mì vụ đông, một tầng tuyết dày có thể giữ ấm, bảo vệ độ ẩm thích hợp. Lúa mì vụ đông cần có tầng chăn tuyết dày như vậy đấy.
Trong xương thịt của Liên Thủ Tín vẫn còn là một người nông dân, chuyện làm cho hắn cao hứng nhất là để hoa màu khổ cực gieo xuống đạt được mùa thu hoạch. Củi thành đống, cốc đầy kho.
Dự tính lúa mì vụ đông năm nay sẽ có thu hoạch tốt, Liên Mạn Nhi cũng rất cao hứng.
Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, sáng hôm sau mới ngừng. Liên Mạn Nhi tỉnh dậy, ngồi trên giường gạch nhìn ra ngoài, đã thấy một thế giới đầy tuyết trắng.
Có lẽ vì quá quen với cuộc sống của người nông dân, nên Liên Mạn Nhi đã có hết thảy nhạy cảm với thiên nhiên xung quanh rồi. Giống với những đứa trẻ của nhà nông. Liên Mạn Nhi thật hưng phấn.
Nhảy xuống đất, mặc quần áo, mang giày, rửa mặt, Liên Mạn Nhi liền từ Tây phòng chạy ra.
“Đừng vội ra ngoài, trời đang lạnh lắm đó.” Trương thị nhìn thấy, liền vội gọi lại, “muốn đi ra ngoài cũng phải mặc ấm một chút đã.”
Khí trời là như vậy đấy, lúc tuyết mới bắt đầu rơi thì không lạnh lắm, nhưng sau trận tuyết nhiệt độ lại giảm xuống rõ rệt.
Liên Mạn Nhi đáp ứng một tiếng, đẩy cửa trước ra khỏi phòng. Một thế giới rất đẹp được băng tuyết bao trùm mở ra trước mắt Liên Mạn Nhi. Cây trong sân đều bị chôn một nửa thân trong tuyết. Đây là trận tuyết lớn nhất từ khi Liên Mạn Nhi đến thế giới này. Ngay cả Liên Mạn Nhi cũng phải đứng ngẩn ở cửa một hồi rồi mới đi xuống bậc thềm. Những bậc thang thông với tiền sảnh, từ sáng sớm đã được Liên Thủ Tín sai người dọn dẹp. Mấy đống tuyết đều bị dồn cao sang hai bên lối đi, việc này làm tuyết hai bên hành lang cao đến ngang thắt lưng Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nắm một nắm tuyết trong tay, tạo thành một nắm tròn, dùng sức ném ra phía xa. Nhìn tuyết nện vào tường rồi hóa thành từng vụn tuyết văn đi tứ tán, Liên Mạn Nhi không nhịn được tiếng cười khanh khách.
“Lớn bao nhiêu rồi mà còn ham chơi vậy, coi chừng bị lạnh đấy.” Trương thị từ trong nhà thò người ra ngoài nói.
“A, con biết rồi.” Liên Mạn Nhi đáp ứng, nhưng lại không định trở vào phòng.
“Nhị tỷ,” Tiểu Thất đang cầm bánh bao, từ trong phòng bên kia chạy đến, hoan khoái kêu lên “Nhị tỷ, đệ hôm nay không cần đi học đâu.”
“Đệ lại lười biếng đúng không?” Liên Mạn Nhi ôm lấy Tiểu Thất đang nhào đầu về phía trước, hỏi .
“Không phải đâu, là do tuyết lớn quá, đường phố đều không đi được, xe cũng không qua được. Cha và ca đều nói hôm nay trường sẽ không dạy đâu, nói đệ đừng có đi, ở nhà một hồi, ca sẽ giảng lại bài cho đệ đấy.”
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua đống tuyết, với độ dày này của tuyết, chắc cao khoảng không quá đầu gối người trưởng thành. Thời đại này không có máy điều hòa, cho nên một hai ngày nay, trong thôn cũng không có ai định ra khỏi nhà cả.
“Cha và ca đâu?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Đều đang ở phía trước mang người đi quét tuyết đấy.” Tiểu Thất liền nói, “Ca nói đệ tới đây báo một tiếng là một chút nữa sẽ dẫn người tới hậu viện trèo lên trên nhà để quét tuyết.”
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, rồi cùng Tiểu Thất vào phòng, Tiểu Thất lại đem lời nói vừa rồi nói qua cho Trương thị một lần.
Quả nhiên sau một lúc, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang mang theo hai đứa ở tới. Mọi người đều cầm chổi, cào gỗ, dùng thang trèo lên nóc nhà để quét tuyết.
Tuyết rơi báo năm này được mùa, nhưng đồng thời, nếu như tuyết rơi quá lớn cũng sẽ gây ra nhiều bất lợi ảnh hưởng đến cuộc sống của người nông dân. Giao thông là một mặt, mặt khác, tuyết rơi quá dày có thể làm sập phòng ốc. Hơn nữa, nước tuyết tan cũng có thể ăn mòn nóc nhà.
Vì vậy mà tuyết rơi dày khắp nơi, người nông dân không đợi đến khi mặt trời lên phải trèo lên nóc nhà quét dọn tuyết sạch sẽ. Lúc này chỉ cần ra ngoài nhìn một chút có thể thấy cơ hồ ở từng nhà đều có người đang trèo lên nóc để quét tuyết.
Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đều ngồi trên đầu giường đặt gần lò sưởi, cách cửa sổ thủy tinh một chút đã có thể nhìn thấy mấy khối tuyết lớn bị Liên Thủ Tín cùng mọi người đẩy từ nóc nhà xuống, tạo thành từng đống tuyết cao trên mặt đất.
Sau khi đã quét dọn nóc nhà sạch sẽ, Liên Thủ Tín , Ngũ Lang và mấy người làm liền trèo xuống, đem tuyết dọng trong sân đều xúc gọn vào một chỗ, sau đó đẩy xe nhỏ đến, đem tuyết chuyển ra ngoài.
Lần quét dọn này đã đem tuyết trong sân dọn dẹp sach sẽ, Liên Thủ Tín cố ý để lại ở mỗi gốc cây một ít tuyết. Tuyết này sẽ tan từ từ vào đất, tẩm bổ cho cây cối.
Đem hậu viện xử lý sạch sẽ, Liên Thủ Tín lại cùng Ngũ Lang mang người đi quét dọn những phòng khác.
Tiểu Thất bị Trương thị quản trong phòng, không để cho hắn ra ngoài đi xem mọi người quét tuyết, Tiểu Thất đột nhiên nghĩ đến một việc.
“…Đừng để cho cha và ca đều dọn hết tuyết đi a, giữ lại một ít để làm người tuyết a…” Tiểu Thất khóc nói, muốn trèo xuống đất đuổi theo Ngũ Lang.
“Đừng gấp, ăn cơm đã, từ từ rồi cho hai đứa ra ngoài chơi.” Trương thị liền ngăn cản Tiểu Thất nói, “Vẫn còn tuyết đấy thôi, anh con cùng cha con còn có thể quên con sao, chắc chắn sẽ giữ lại đấy.”
Quả nhiên, sau khi ăn cơm, mặt trời đã lên cao, Trương thị mới bằng lòng thả cho Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ra ngoài.
Ở tiền viện, Liên Thủ Tín đặc biệt giữ lại cho bọn nhỏ hai đống tuyết.
“Nơi này là ở bên cạnh ao nước, làm ra một đống sao cho đẹp mắt chút a.”Liên Thủ Tín dặn dò mấy hài tử.
Liên Mạn Nhi gọi Liên Chi Nhi tới, còn Tiểu Thất đi tìm Ngũ Lang, mấy đứa bé mang theo cái tát bông thật dày, vừa nói vừa cười làm thành người tuyết. Liên Thủ Tín không đứng bên cạnh nhìn nữa mà cũng bắt tay vào hỗ trợ.
Đại mập và nhị mập cũng vây quanh bọn họ kêu lên vui vẻ. Bắt đầu mùa đông đến rồi, hai chú chó săn lại lớn lên một vòng, da lông cũng đã thay đổi, càng lộ vẻ uy vũ đẹp mắt.
Rất nhanh, hai người tuyết mập mạp cũng đã được tạo ra. Tiểu Thất lại chạy về thư phòng, ôm một hộp gỗ đến. Trong hộp gỗ ấy là những bảo bối mà Tiểu Thất sưu tập được. Những bảo bối này đều rất thú vị, bên trong có mấy viên đá xinh đẹp trên bãi sông, ngoài ra còn có mấy vỏ ốc, vỏ sò biển cũng rất đẹp.
Mấy đứa trẻ liền chọn hòn đá nhỏ xinh đẹp làm mắt, vỏ sò dẹt làm miệng, vỏ ốc biển làm mũi, rồi còn chiếc cúc áo của người tuyết cũng làm từ vỏ sò nhỏ.
Chơi hồi lâu, cho đến khi Trương thị sợ bọn nhỏ đông lạnh hết, chạy đến đưa bọn nhỏ về nhà.
Mùa đông rảnh rỗi, ở phủ Liên Đông này, thói quen của người nông dân giống như mèo vào mùa đông, mà giờ trận tuyết lớn như vậy, không có phương tiện ra ngoài, mọi người lại càng thêm rỗi rãi. Tiểu Thất lại không đi học, trên điền trang cũng không có quá nhiều chuyện để quan tâm, hai ngày nay, người một nhà phần lớn là tụ tập trong phòng, ngồi vây quanh giường gạch. Trương thị, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi thì thêu thùa may vá, Ngũ Lang và Tiểu Thất thì đọc sách viết chữ. Có đôi khi, mọi người cũng hàn huyên chút việc nhà, ngày cứ như vậy trôi qua trong ấm áp, an nhàn mà tốt đẹp vào mùa đông.
Hôm nay, Trương thị đến cửa hàng một chuyến, khi trở về liền than thở.
“Mẹ à, có chuyện gì làm người phiền lòng sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Ta không có chuyện gì cả, chỉ là vì Tam bá mẫu con và Diệp nhi thôi.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi ngẩn đầu, nhìn Trương thị.
“Bên kia lại có chuyện gì ầm ĩ rồi ạ?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Là mấy người của nhà lão Hà kia, không phải là đang ở đối diện với phòng nhà Tam bá mẫu sao…Bọn họ trộm củi nhà Tam bá nương con đấy.” Trương thị liền nói.
Chờ Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đến thăm, Liên Mạn Nhi liền hỏi chuyện này.
“…Người ta không gọi là trộm, người ta nói là mượn đấy.” Liên Diệp Nhi thở mạnh, “đã không có rồi mà còn mượn.”
“Có biện pháp gì chứ.” Triệu thị bất đắt dĩ than thở, “Các nàng không có củi, Thượng phòng thì củi lại không nhiều. Ngày lại lạnh, nếu không có củi đốt, trong phòng giống như cái hầm băng, người không ở được. Nhịn một chút thôi, đầu mùa xuân là tốt rồi.”
“Mạn Nhi tỷ, tỷ không thấy mặt bọn họ đấy thôi. Mới đến ở vài ngày a, trong nhà đó có thể nói là bậy bạ bẩn thỉu. Bọn họ đúng là cùng một nhà với Nhị bá mẫu. Trong nhà chính họ đã không chịu dọn dẹp thì thôi, ngoài phòng lại càng không chịu dọn dẹp. Mỗi ngày cũng là vì mẹ muội và muội chịu không được mới phải đến dọn cho họ đấy.” Liên Diệp Nhi oán giận nói với Liên Mạn Nhi.
“Không quét dọn cho họ, thì ta không dám bước chân ra khỏi phòng của mình.” Triệu thị liền nói.
“Bà ta còn khách khí với chúng ta, nói là không thể để cho chúng ta quét, để đấy bà ấy quét cho. Ngày đó chúng ta đang nấu cơm, bà ấy lại cầm chổi quét sân bên ngoài, hất tung bụi đất, nào cành nào lá đều vào nồi cơm của ta.” Liên Diệp Nhi lại nói.
“Người này làm như vậy, bình thường đã lôi thôi thì không nói, đằng này ở trong phòng người ta, ăn uống của người khác, sao bà ta không chút ý thức vậy chứ?” Trương thị liền nói.
“Mạn Nhi tỷ, muội đã kể với tỷ chưa.” Liên Diệp Nhi đụng đụng Liên Mạn Nhi nói, “Bà nội bắt Nhị bá mẫu đẩy cối xay với Đại ba mẫu rồi đấy."