Trọng Sinh: Tôi Cưới Trước Yêu Sau Cùng Tổng Tài

Chương 24: Vết bóng tâm lý của Dương Lan



Dương Lan thì ra em cũng giống anh nghĩ đến người đó là anh ấy, vừa nãy anh có chạm mặt anh ta ở cửa thang máy không có nhìn rõ mặt nhưng nhìn vào ánh mắt ấy anh cảm thấy rất quen thuộc.

- Hiện tại anh cũng không thể nói trước được điều gì khi chỉ dựa vào mảnh giấy đó, bây giờ giám đốc thì đi công tác chưa về còn công ty đang gặp một số vấn đề chúng ta không thể nào manh động được anh sẽ nói chuyện riêng về vấn đề này với giám đốc.

Lăng Châu nắm lấy bàn tay đang nắm thành nắm đấm đó của cô, anh biết sự cố vào ba năm trước đã ảnh hưởng rất nhiều đến cô và cả anh nhưng trước khi biết rõ được chân tướng của sự việc thì anh không thể dám nói trước được điều gì cả.

- Dương Lan bây giờ em hãy bình tĩnh lại trước đã, anh biết chuyện năm đó đã để lại vết bóng tâm lý sâu trong lòng em và bây giờ sau ngần ấy năm em vẫn không thể nào quên đi được anh trai anh.

- Nhưng Dương Lan anh muốn em nhớ một điều rằng dù em coi anh như là một người bạn hay như là một người anh trai, anh không quan tâm bởi vì lời hứa năm đó trước ngôi mộ ấy anh đã thế sẽ ân cần chăm sóc và bảo vệ em như một người anh trai bảo vệ em gái vậy.

- Vậy nên bây giờ em càng phải bình tĩnh lại, chuyện này anh sẽ tự mình điều tra.

Lăng Châu cố gắng an ủi Dương Lan giúp cô lấy lại bình tĩnh, anh cúi người xuống nhặt lại mảnh giấy nhét vào túi áo rồi ân cần xoa lấy mái tóc đen mềm mại ấy của cô. Dương Lan ngoan ngoãn phối hợp đứng yên ở đó cho anh xoa, một lúc sau anh thấy các cơ trên khuôn mặt của cô đã dãn ra nhiều hơn rồi anh buông tay xuống dặn dò.

- Bây giờ em quay trở lại làm việc như bình thường đi còn những chuyện khác anh sẽ tự lo liệu, em không cần phải bận tâm làm gì cho mệt.

Dương Lan khẽ gật đầu nói chào tạm biệt với anh một tiếng rồi rời đi, Lăng Châu sau khi nhìn cô đã rời đi anh mới lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho ai đó nói chuyện trao đổi một lúc rồi cũng rời đi ngay.

(...)



Trong căn phòng có ánh sáng chiếu rọi kia Giai Chi đang đứng nhìn cảnh vật xung quanh qua khung cửa sổ nghĩ xem làm cách nào để người đứng sau tự mình lộ diện, thì lúc này có tiếng gõ cửa cắt ngang bầu không khí yên bình ấy dưới sự chỉ thị của cô người đàn ông đó bước vào.

- Tiểu thư tôi có việc cần với người giúp!!

Giai Chi quay người lại để nhìn xem người tiến vào là ai mà đến tìm cô vào giờ này nhưng thật bất ngờ.

- Trợ lý Châu thì ra là cậu, nói đi cậu cần tôi giúp gì?

Giai Chi trở về chỗ ngồi của mình ra hiệu cho Lăng Châu cũng ngồi vào ghế đi, anh ngồi xuống chỗ đối diện với cô thò tay vào trong túi áo cầm lấy mảnh giấy đó đặt ở trước mặt.

- Tôi nghe nói tiểu thư từng học qua một số thuật ngữ cổ này, không biết hôm nay tôi có vinh dự được người chỉ giáo không?

Lăng Châu đẩy tờ giấy về phía Giai Chi, nhìn vào tờ giấy ở trước mặt cô suy nghĩ một chút rồi cầm lấy mảnh giấy đó.

- Nói chỉ giáo thì lại hơi quá lời rồi, tôi cũng chỉ học qua một chút thôi nhưng chắc cũng đủ để dùng tạm thôi.

- Nhưng nếu cậu cần người chỉ giáo thì tôi có thể giới thiệu vài người cho cậu, họ có nhiều hiểu biết hơn tôi về vấn đề này.

Giai Chi mở mảnh giấy ra xem đọc qua một lượt thấy có một số từ rất cổ quái, bất giác cô cau mày lại mở ngăn kéo ra lấy giấy nháp bắt đầu phân tích ra từng chút một.



Thời gian dần trôi qua tiếng tích tắc chuyển động của kim phút và kim giây vang vọng, Giai Chi tập trung giải mã các thuật ngữ đó chợt nhận ra điều gì đó mà dừng bút lại.

- Trợ lý Châu nếu cậu có việc bận khác cần giải quyết thì cậu cứ đi làm trước đi, bao giờ tôi giải mã xong sẽ báo cho cậu một tiếng nên cậu không nhất thiết phải ngồi ở đây đợi đâu.

- Tôi bây giờ không có việc gì nên có thể ngồi đợi được, tiểu thư người không cần phải quá bận tâm đâu.

- Được thôi, vậy thì tùy cậu.

Căn trong lúc này rơi vào khoảng không gian yên tĩnh không ai nói thêm với ai câu nào mà chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ, tiếng sột soạt của ngòi bút đang viết chạm vào mặt giấy trắng đôi khi có cả tiếng gọt ngòi bút. Theo từng động tác của cô những nét bút mềm mại ấy trên mặt giấy trắng tinh xuất hiện ra những dòng chữ đang dần phủ kín lên bề mặt, cứ như vậy từ trang này đến trang khác đầy ắp chữ bày ra trước mắt cặp chân mày đang nhíu chặt của cô lúc này cuối cùng cũng được thả lỏng dần dần co giãn ra.

Sau khi những dòng chữ cuối cùng được viết ra cô thở phào một hơi duỗi thẳng tay ra phía sau rồi bẻ khớp ngón tay, cô cẩn thận xếp các trang giấy gọn gàng lại để theo thứ tự rồi đưa cho cho anh.

- Thứ mà cậu đang cần đây trợ lý Châu, cậu xem có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi tại lâu lắm rồi tôi mới đụng vào mấy cái này nên có hơi dài dòng một chút.

Lăng Châu nhanh chóng cầm lấy vội nói lời cảm ơn với cô rồi rời đi.

- Cảm ơn tiểu thư đã giúp đỡ, bây giờ tôi xin phép đi trước.

Giai Chi còn chưa kịp phản ứng Lăng Châu đã rời đi rồi đến lúc cô muốn nhắc anh cái gì đó thì không thấy người đâu, cô bất lực lắc đầu nhìn vào đồng hồ thấy đã đến giờ rồi cô đứng dậy cầm lấy áo khoác mỏng rời khỏi phòng mà đi đến một nơi.