Trọng Sinh: Tôi Cưới Trước Yêu Sau Cùng Tổng Tài

Chương 18: Hồi tưởng lại quá khứ (2)



Năm anh hai mươi mốt tuổi.

- Gia Thiên mày nói cái gì cơ!!!

Trạch Vũ tát Gia Thiên một bàn tay lớn giọng chất vấn, tại sao một chuyện quan trọng như vậy mà anh không nói gì với ông mà tự ý quyết định hết rồi.

- Ba con xin nhắc lại lần nữa, con đã thi đỗ vào trường y bây giờ dù ba có nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng đâu.

Trạch Vũ muốn tiến lên đánh cậu nhưng bị Tử Nha cản lại ông tức giận không thể làm được gì liền quay đi trở về phía bàn ngồi xuống, Tử Nha sờ vào bên mặt bị đánh ửng hồng kia mà an ủi cậu.

- Gia Thiên không cần để ý đến ba con đâu, mẹ biết con cũng đã rất vất vả rồi. Bây giờ con đã lớn rồi hãy theo đuổi những gì con muốn, mẹ vẫn sẽ tôn trọng mọi quyết định của con.

Trạch Vũ nghe thấy những lời nói đó của Tử Nha làm ông bực mình không thôi, trong cơn tức giận ông liền nói rằng:

- Nếu mày đã muốn đi như vậy thì được thôi, ta sẽ không cho mày một đồng nào hết muốn được học thì kiếm tiền đóng học đi.

- Ông nói vậy là sao hả Trạch Vũ??

Bà chưa kịp nói hết câu thì Gia Thiên đã lên tiếng cắt ngang nó.

- Ba đã nói như vậy thì con xin nghe theo, mặc dù con biết ba sẽ phản đối nhưng mục đích thật sự của con ngày hôm nay chỉ là thông báo cho hai người thôi. Vậy nên hôm nay hai người có đồng ý hay không thì con cũng sẽ rời đi.

- Ba, mẹ con xin phép về phòng thu dọn đồ.

Gia Thiên lùi lại vài bước rồi xoay người rời đi, trong thư phòng lúc này chỉ còn vợ chồng hai người bà liền đánh ông một cái thật đau.

- Trạch Vũ ai cho ông cái gan đó hả?? Tiền đóng học ông bắt nó tự kiếm, ông đùa đấy à!!!

Trạch Vũ bắt lấy Tử Nha kéo cả người cô vào trong lòng mình giữ chặt người lại không cho đi.



- Thật ra tôi chỉ tính để cho nó biết khó mà lui thôi, nhưng nào ngờ thằng nhóc đó không biết tốt xấu vẫn cố chấp như vậy.

- Được rồi, ông mau buông tay ra để tôi còn đi xem con cần giúp gì không.

Tử Nha đẩy cánh tay của Trạch Vũ ra đứng dậy thì nhanh chóng đã bị kéo trở lại ngồi trong lòng ông.

- Bà cứ mặc kệ nó đi quan tâm nhiều làn gì, giờ nó lớn rồi cũng đã đủ lông đủ cánh rồi nên cần gì hai ông bà già này lo lắng nữa.

Tử Nha nghe những lời Trạch Vũ nói cảm thấy không vui đánh mạnh lên cánh tay đang ôm mình cảnh cáo.

- Ông cút đi sang chỗ khác cho tôi...

Gia Thiên lúc này đã thu dọn xong quần áo, tay cầm vali nhìn lại căn phòng đó một lần nữa rồi dứt khoát rời đi. Anh kéo vali đi xuống cầu thang thấy mẹ đã đứng ở dưới đây đợi cậu, bà tiến đến lại gần ôm chầm lấy cậu tiện tay để chút tiền vào túi khi nào cậu cần còn có cái mà dùng.

Bà ân cần dặn dò cậu cẩn thận rồi tiễn cậu đi, anh đi được vài bước chân thì dừng lại buông vali ra chạy đến ôm lấy bà nói lời tạm biệt.

- Mẹ con đi đây, mẹ nhớ phải chăm sóc bản thân giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt mẹ.

Anh ôm bà một lúc rồi lưu luyến buông tay rời khỏi căn nhà này, nhìn vào đứa con trai rời đi bà không kìm nén được những giọt nước mắt bắt đầu rơi nữa...

Năm đầu tiên tại ngôi trường mới.

Gia Thiên sáng đi học tối về đi làm thêm trong một tiệm cà phê nhỏ đến khuya muộn mới được về, một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy cho đến một ngày. Trên đường đi về nhà vắng vẻ mà yên tĩnh như mọi lần ấy anh đi ngang con hẻm nhỏ nghe thấy tiếng nói yếu ớt của một người đàn ông, anh tính bỏ mặc người đàn ông đó nhưng đi được vài bước lương tâm anh trỗi dậy lên đã đưa người đàn ông đó về phía phòng trọ của mình.

Anh chất vật mãi mới về được phòng trọ, khó khăn mở cánh cửa nặng nè đó ra anh vội đặt người đàn ông đó nằm trên ghế sô pha rồi đi lấy một chậu nước cùng với khăn sạch đi đến lau qua những vết máu còn đọng lại trên khuôn mặt, rồi cẩn thận lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người đàn ông đó.

Sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy đã thấy người đàn ông đã rồi đi từ lúc nào không hay, anh cũng không suy nghĩ gì nhiều mà đi đến tủ lạnh mở ra lấy một hộp sửa rồi đi học. Trên đường đi đến lớn học anh bị một đám học sinh nam đứng chặn ở phía trước anh vừa bước chân vòng sang trái để trách đi thì bọn họ cũng bước về phía đó, anh thấy vậy thì bước sang phải họ cũng di chuyển theo cả hai bên cứ đi đi lại lại như vậy được một lúc anh không nhịn được nữa liền hỏi:



- Chúng mày muốn gì thì cứ nói thẳng ra luôn đi, cần gì phải đứng chặn đường nhau ở trước lớp như vậy?

- Nếu mày đã nói như vậy thì tao vào thẳng vấn đề luôn, hôm qua có phải là mày đã cứu một người trong con hẻm đúng không?

Người cầm đầu đám học sinh đến gây chuyện đó tiếng đến trước mặt Gia Thiên chỉ tay thẳng vào mặt anh vênh váo trợn mắt lên nhìn.

- Có thì sao mà không có thì sao? Tao có cứu ai đi chăng nữa thì có liên quan gì tới mày!!

Gia Thiên dùng một tay hất văng bàn tay đang chỉ mình sang một bên giọng trầm xuống hết mức có thể, anh vứt hộp sửa đã sớm uống cạn xuống đấy xoay khớp vài vòng ở cổ tay cởi cúc áo ra sắn lên hai gấu nhìn người cầm đầu đó với ánh mắt đầy thách thức.

- Vậy là đúng người rồi, anh em đâu mau bắt hắn lại dạy cho hắn một bài học để hắn mai mốt không đi lo chuyện bao đồng của người khác nữa. Anh em đâu, lên!!

Đám người đó tản ra bao vây lấy xung quanh những học sinh khác không ai dám đứng lên cản mà chỉ biết lùi lại về phía sau cách ra chỗ đó càng xa càng tốt, Gia Thiên vứt cặp xuống đất nhìn từng người một rồi vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng.

- Nếu đã vậy thì tất cả lên cùng một lúc đi, để xem ai hơn ai.

Tên cầm đầu thấy vậy liền nói to.

- Tất cả xông hết lên.

Mọi người xung quanh nhận được chỉ thị của trùm trường cùng lúc lao vào đánh nhau với Gia Thiên, mỗi một cú đấm đưa đến về phía mình anh đều lé được hầu hết những cú đám mạnh mẽ đó mà đánh trả. Trong chốc lát anh nhanh chóng hạ được vài ba người đang nằm quằn quặn dưới đất với khoé miệng thì dính đầu máu trên mặt xuất hiện những vết bầm tím to nhỏ khác nhau, tay thì gãy xương nhẹ người thì bị đã vào hạ bộ nằm quắn cơ người lại như con tôm luộc được bóc vỏ sẵn chỉ cần việc ăn. Lưng thì đau đến nỗi tưởng trừng bản thân như bị xé là đôi, còn chân thì cử động nhẹ một cái hay cố nhấc chân lên thì đều không chịu đựng được mà bỉ biết nằm im nhìn.

Một thanh niên từ đâu chạy vào hô lớn để cuộc đánh nhau này chấm dứt nếu không cứ để mãi như vậy thì sẽ có người bị chết mấy.

- Cô giáo đến rồi, cô giáo đến rồi!!!

Cả hai người đang dơ nắm đấm dính đầy máu của mình lên khoé miệng còn đọng lại giọt máu, mái tóc sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng hết lên còn trên mặt thì bị sưng lên vài chỗ nhìn về phía cậu học sinh đó mà buông tay ra khỏi cổ áo nhau ra rồi bỏ tay xuống. Tên cầm đầu nghe thấy bảo cô giáo vội quay sang gọi đàn em của mình rồi nhanh chóng rời đi, đám người đó vừa đi chưa được bao lâu thì anh chàng đó núp ở đằng sau bức tường từ từ lộ ra cùng với nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai tiến đến hỏi cậu, nhìn vào khuôn mặt có chút quen thuộc dường như đã gặp qua ở đâu rồi anh cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình thì nhớ ra cậu thanh niên đó là người mình cứu hôm qua.

Anh đi đến lại gần chỗ Gia Thiên ân cần hỏi han thì bị đẩy ra xa, anh lẽo đẽo theo sau đến bệnh viện y tế của trường thì mới chịu dừng lại Gia Thiên cảm thấy cậu thật phiền phức liền đuổi cậu đi nhưng không được. Lâu dần thời gian trôi đi, Gia Thiên dần dần có cảm giác với cái người suốt ngày bám theo mình lại kết giao làm bạn bè, kể từ đó hai người chơi thân với nhau cho đến lúc đi làm cũng phải cùng một nơi...