Trọng Sinh: Tôi Cưới Trước Yêu Sau Cùng Tổng Tài

Chương 44: Nỗi đau khi mất em trai



Tiếng “pằng” vang lên một tiếng trong không trung, viên đạn đã bay và ghim chặt trên bờ ngực vững trãi của cậu thiếu niên chỉ mới 19 tuổi ấy khiến cho ai ở đó không khỏi bất ngờ. Dương Minh quỳ gục xuống ánh mắt mơ màng nhìn vào ánh mặt trời lần cuối rồi nhắm chặt mắt lại ngã xuống mặt đường, những dòng máu đỏ tươi đó dần dần thoát ra khỏi cơ thể của người thiếu niên ấy.

Tư Thành tận mắt chứng kiến cảnh đó không hỏi tức giận, lúc đó anh không nghĩ ông Chu vì lợi ích của bản thân mà sẵn sàng hi sinh tính mạng của con cái đến như vậy. Anh tính bước xuống xe để cứu Dương Minh nhưng bị đám thuộc hạ cầm lấy tay anh ngăn cản lại, anh bèn nghĩ tới Liễu Y vẫn đang đợi mình ở sân bay bèn dứt khoát đóng cửa xe lại rời đi.

Ông Chu sau khi nhìn thấy con trai mình ngã xuống ông bèn vứt khẩu súng ra xa một tiến đến ôm lấy con trai mình là gào thét.

- Dương Minh, con mau tỉnh lại cho ta. Ta không cho phép, con đừng hòng được nhắm mắt.

Lúc này Liễu Y ở sân bay ngồi đợi Tư Thành đến bỗng tim cô nhói đau liên hồi dường như linh cảm giữa hai chị em cô được liên kết với nhau nên cô mới cảm nhận được như vậy, nhìn số phút trên đồng hồ dần trôi qua và thời gian chuẩn bị cất cánh đang xát lại gần trong lòng bà lại hoảng sợ không nguôi lòng bàn tay chợt bấu chặt vào mép gỗ của ghế ngồi. Giọng nói quen thuộc ấy vang lên trong không gian gọi lớn tên của cô.

- Liễu Y, Liễu Y!!

Đúng, cái giọng nói quen thuộc không ai khác chính là của Tịch Tư Thành, cô đứng dậy bắt đầu nhìn ngó xung quanh một tay cầm hộ chiếu một tay cầm va li đi tìm anh. Một người đi hướng đông, một người lại đi hướng tây khiến cho trong lúc vội vã ấy hai người vô tình đi lướt qua nhau. Cuối cùng do Liễu Y mệt mỏi quá mà những bước chân dần đi chậm lại rồi dừng hẳn, cô cúi đầu thở dốc hít một chút không khí ít ỏi ở nơi đông người này chợt có một đôi giày da dừng lại trước mặt cô.

Ngay khi Liễu Y vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt mấy ngày nay mà cô thường hằng đêm mong nhớ, Liễu Y buông bàn tay rời khỏi tay kéo của va li mà chạm vào khuôn mặt ấy. Bàn tay của Liễu Y có chút run rẩy, cảm xúc lúc này khó nói nên lời đôi mắt và chóp mũi của cô do khóc nhiều mà trở nên ửng đỏ, những tiếng xì xụp nức nở ấy vang lên cả thân thể run cầm cập ôm lấy cơ thể vững chãi ở trước mặt mà khóc rống lên.

- Tư Thành cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi, anh có biết em lo lắng cho anh như thế nào không?

Nước mắt cùng với nước mũi của cô dâng trào làm ướt hết một mảnh áo sơ mi của người đàn ông, Tư Thành ân cần ôm lấy cả cơ thể nhỏ bé đang run ấy vỗ về an ủi.

- Liễu Y ngoan đừng sợ, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Chúng ta nên rời khỏi đây thôi.

Tư Thành gỡ cơ thể đang dính chặt của Liễu Y ra lấy một chiếc khăn sạch lau qua đi những giọt nước làm nhoè đi lớp trang điểm của cô, rồi một tay ôm lấy cô một tay kéo va li ra cổng kiểm tra trước khi lên máy bay.

Sau khi làm xong các thủ tục, Liễu Y nắm tay Tư Thành ngồi lên máy bay rời khỏi nơi này. Trên máy bay anh mới chạnh lòng kể lại chuyện vừa rồi mới xảy ra.

Tích.

Giọt nước mắt tự nhiên lăn dài trên má cô rồi rơi xuống tà váy cô.

Tích.

Lại thêm một giọt nữa rơi xuống nhưng lần này nó rơi xuống cổ áo váy trắng ngần đó.

Tích, tích, tích.

Những giọt nước mắt tựa như viên ngọc trai ấy rơi xuống ngày càng nhiều, Liễu Y đưa tay lên bịp miệng mình lại để ngăn tiếng kêu nức nở đó phát ra cô cắt chặt lên mu bàn tay của mình để chịu cơn đau từ trong tim.



Móng tay cô ghim chặt vào phần đệm mềm được bao bọc bởi một lớp da, những ngón tay thon gọn đó nổi gân lên khi cô nhớ đến người em trai của mình mãi mãi chỉ dừng lại ở độ tuổi 19. Tư Thành tháo dây an toàn của mình ra để anh vươn người sang ôm lấy Liễu Y nói câu xin lỗi.

- Liễu Y là do anh đã không bảo vệ tối được em ấy, anh xin lỗi.

Liễu Y nghe thấy câu nói xin lỗi được phát ra từ người anh, cô không thể nào kìm nén được cảm xúc nữa mà đánh thật mạnh vào người anh gào thét.

- Tư Thành tại sao chứ, tại sao chứ? Tại sao em ấy lại thành ra thế này, tại sao anh lại không bảo vệ được thằng bé!!!

- Thằng bé thì có tội tình gì đâu, tại sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy thằng bé mới chỉ có 19 tuổi thôi mà!!??

Liễu Y bấu chặt vào tấm lưng của anh mà cào, những vết móng tay trải đầy khắp lưng có chỗ còn chảy ra một chút máu. Mặc kệ cảm giác đau ở trên lưng Tư Thành vẫn ngồi im như bao cát để cho cô chút giận, suy cho cùng Dương Minh vẫn là vì anh nên mới muốn cứu anh mà thành ra mọi chuyện như thế này.

Sau một hồi hết kêu gào rồi đánh Liễu Y mệt mỏi dần dần thiếp đi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Tư Thành, anh ngồi điều chỉnh lại tư thế sao cho thoải mái một chút để làm chỗ dựa cho Liễu Y ngủ dễ chịu hơn.

Một thời gian sau đó Liễu Y luôn tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống mấy ngày liền, Tư Thành lo lắng đến sức khỏe của cô mà không ngừng thức đêm vài hôm để tìm cách làm cho cô vui vẻ trở lại.

Nỗi đau khi mất em trai ấy có lẽ Tư Thành không, bởi vì sau khi mẹ anh sinh anh ra liền trở nên khó có thể mang thai nên cái cảm giác đau đơn ấy anh mãi mãi không bao giờ hiểu được.

Một tuần sau đó cánh cửa phòng đó tự động mở ra, người con gái ngày thường ăn mặc gọn gàng ấy nay lại biến thành bộ dạng của xác sống. Tóc tai thì bù xù, môi nhợt nhạt, gương mặt không có chút sức sống, thân thể thì gầy đi gần như trơ xương. Tư Thành đau lòng ôm chặt lấy cơ thể gầy gò đó của cô mà khóc, anh khóc rất lớn quỳ xuống cầu xin cô đừng tiếp tục hành hạ bản thân mình nữa nếu không sẽ phụ lòng Dương Minh hi sinh tính mạng của bản thân để cho cô có được hạnh phúc.

Nói đến đây dường như Liễu Y đã tìm ra được đáp án cho những ngày quá, cô từ từ đưa bàn tay của mình chạm vào gương mặt thiếu ngủ của Tư Thành khó nhọc mở miệng nói.

- Tư Thành, em đói rồi muốn ăn cháo do đích thân anh nấu.

Dường như chỉ đợi có vậy, anh liền nhanh chóng sốc lại được tinh thần dẫn cô xuống bếp ngồi đợi mình trong lúc anh nấu cháo. Liễu Y ngồi ngây ngốc nhìn anh, chợt cảm thấy có dòng mật ngọt chảy thẳng vào tim cô khiến cho nơi u tối hoang vắng ấy một lần nữa nhìn thấy được mật ngọt của hạnh phúc.

(…)

Nhớ đến đây nước mắt tự động rơi xuống làm nhoà đi gương mặt trong bức ảnh phía dưới, bà vội lấy khăn tay lau sạch đi những vết nước đó: “Dương Minh, em ở thế giới bên kia chắc vui vẻ và hạnh phúc lắm đúng không?”

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra Tịch Tư Thành từ từ đặt nhẹ cặp sách để lên bàn, treo áo vest gọn gàng lên cây quần áo rồi lại đến ôm Liễu Y từ đăng sau.

- Em lại nhớ đến Dương Minh rồi đúng không?

- Vẫn còn đau lòng về chuyện năm xưa sao?

Tư Thành trèo lên giường ngồi đối diện với Liễu Y mà cẩn thận nắm lấy tay bà rồi hỏi.



- Em có giận anh về chuyện năm đó sao anh không cứu Dương Minh không?

Liễu Y ngước đôi mắt cho chút sưng đỏ của mình nhìn chồng mình rồi lắc đầu.

- Chuyện của năm đó em sớm đã tha thứ cho anh rồi, em cũng tin chắc là Dương Minh cũng không muốn em giận anh đâu.

- Nếu em mà còn giận anh thì em đã không đồng ý lấy anh rồi sinh cho anh một cô công chúa với một tiểu hoàng tử rồi.

Liễu Y mỉm cười véo lấy mũi của Tư Thành như một người mẹ véo mũi con trai khi nó làm sai vậy, Tư Thành cũng đưa tay vuốt ve má bà hạnh phúc nói.

- Em nói rất đúng, nếu năm đó ba em mà không sai người bắt em đi rời khỏi anh thì anh cũng sẽ không biết là em đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong cuộc đời của anh.

- Nó quan trọng đến nỗi khiến anh phải đánh đổi từ bỏ tất cả để có thể đứng bên cạnh em.

Hai người chạm trán vào nhau cảm nhận được từng hơi thở, nghe được cả từng tiếng tim đập “thình thịch” được cất sâu trong lòng ngực của mỗi người.

- Tư Thành ngày mai anh nấu cháo cho em ăn được không? Lâu lắm rồi em chưa được ăn bát cháo do anh làm.

Tư Thành bật cười vuốt lấy sống mũi của Liễu Y nhanh chóng nói ra hai từ đồng ý.

- Vậy em muốn ăn cháo kèm thêm với gì nữa không, để có gì sáng mai anh làm thêm vào cho?

- Vậy anh nhớ bỏ thêm một chút thịt vào nha, nhớ đừng cho hành đấy em không thích ăn hành cho vào cháo.

- Được, sẽ như ý của em.

Dứt lời Tư Thành bế thốc người Liễu Y lên đi vào nhà tắm, Liễu Y bèn đánh vào lồng ngực Tư Thành đòi xuống.

- Anh bế em vào nhà tắm làm gì vậy? Bỏ em xuống mau.

Tư Thành mặc kệ mấy lời than vãn của Liễu Y vẫn bước tiếp đi, ông đặt bà xuống đứng ngay trên chân mình nhìn thẳng trước mặt có chiếc gương treo tường, ông với lấy khăn mặt được treo trên tường bên cạnh ra giật sạch lau mặt cho bà.

- Nhột, anh mau buông tay ra em tự mình làm là được rồi.

- Em đứng im đó cho anh đi sắp xong rồi.

Tư Thành lâu sạch đi những vệt nước mắt còn đọng lại nơi khoé mi cong vút ấy rồi giặt sạch khăn một lần nữa vắt lên liền lại bế bà đi ra ngoài, Tư Thành đặt Liễu Y nằm xuống giường còn cẩn thận đắp chăn lên ngang bụng Liễu Y rồi lại tiến đến về phía góc giường cầm bức ảnh lên cất gọn vào trong tủ rồi đóng lại đi thay ra một bộ đồ ngủ thoải mái.