Trọng Sinh: Tôi Cưới Trước Yêu Sau Cùng Tổng Tài

Chương 53: Mục tiêu của Ôn Ngụy là!!!



Ôn Ngụy đứng chờ hai người rời khỏi chỗ đó mới tiến lại gần, chạm vào mặt đá lạnh lẽo ấy mặt không chút cảm xúc để lại một câu.

- Tề Viện đây chính là kết cục mà anh đáng phải nhận được, vào cái ngày hôm đó tôi đến và định cứu anh ra vào thời khắc đó.

- Nhưng mà tôi đâu có ngờ vào cái thời khắc cuối cùng đó anh lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy, nên theo quy tắc của tổ chức tôi buộc phải làm như thế thôi.

- Tề Viện anh yên tâm, vợ con của anh tôi sẽ thay anh chăm sóc tốt cho họ. Anh hãy coi như là tôi làm việc này để trả lại ân nghĩa của anh ngày trước, giờ mong anh hãy yên nghỉ ở dưới đó.

Ôn Ngụy đặt xuống đó một nhánh hoa huệ trắng ở ngay chính giữa rồi quay người chuẩn bị rời đi, anh tiện tay cầm điếu thuốc lên hút nốt một hơi cuối cùng làn khói trắng được nhả ra làm trắng xóa một mảng. Ôn Ngụy ngửa đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, anh tiện tay ném điếu thuốc còn đang cháy dở xuống nền đất rồi nhẫn tâm dẫm nghiền nát điếu thuốc đó dưới đế giày để dập tắt hơi nóng còn sót lại.

Ở bên này sau khi Giai Chi rời khỏi chỗ đó đi được một đoạn cô đưa tay vén mái tóc xõa xuống, bấy giờ cô mới phát hiện ra chiếc kẹp tóc không thấy ở trên đầu mình nữa. Cô dừng bước lại thử tìm ở trong túi quần lẫn túi xách nhưng cũng không thấy đâu, Gia Thiên không nghe thấy tiếng bước chân của cô nữa liền dừng bước anh xoay người lại đi đến về phía cô ân cần hỏi han:

- Giai Chi em làm mất cái gì sao?

Giai Chi đang mải tìm kiếm không chú ý đến anh vội trả lời:



- Anh có nhìn thấy kẹp tóc của tôi rơi đâu không? Tôi vừa nãy kiểm tra không thấy kẹp tóc đâu, bây giờ tôi đang tìm mãi không ra.

- Anh không có thấy, em thử kiếm lại xem có để lẫn ở đâu không? Để anh tìm phụ giúp em nha.

Gia Thiên bước đến lại gần về chỗ Giai Chi ngỏ ý muốn giúp cô vừa đúng lúc Giai Chi vừa cài xong nút đóng túi ngẩng đầu lên nhìn anh.

- Tôi có tìm lại rồi nhưng không có thấy, không được rồi có khi nào…

Giai Chi nói đến đây liền khựng lại vài giây cô không ngừng lẩm bẩm.

- Tôi phải quay lại nghĩa trang tìm đã, anh ở đây đợi tôi nha.

Gia Thiên nắm lấy tay Giai Chi giữ cô ở lại không cho đi, anh không hiểu chỉ vì một chiếc kẹp tóc thôi mà cô có cần phải làm như vậy không.

- Chiếc kẹp tóc đó mất rồi thì thôi, nếu em thích như vậy thì nữa anh sẽ mua một cái khác giống như vậy tặng em.

Giai Chi nghe xong liền giật tay về rùi lại dần phía sau, cô cậu lực lắc đầu từ chối ý tốt của anh.

- Anh không hiểu được đâu, chiếc kẹp tóc đó rất quan trọng với tôi. Đó là chiếc kẹp tóc của một người quan trọng nhất đối với tôi đã tặng lại cho tôi để làm kỉ niệm, tôi phải quay lại nơi đó kiếm!

Vừa dứt lời Giai Chi quay người rời đi trở lại nghĩa trang đó để Gia Thiên đứng ngây người ở đó vì câu nói của cô, bàn tay anh khựng lại giữa không trung lời định nói đã ở sẵn nơi đầu môi nhưng không có cách nào để nói ra được. Rốt cuộc đó là một vật rất quan trọng như thế nào? Lai lịch của nó ra sao và quan trọng nhất trên tất cả ai là người đã tặng nó cho cô mới khiến cô không màng mọi thứ để quay lại tìm như vậy!!

Giai Chi một mình đi về phía bia mộ kia đúng lúc bắt gặp một người đàn ông đứng ở đó không biết được bao lâu đang nói gì đó trước bia mộ, nhìn người đàn ông ăn mặc kín mít đó cô liền đoán người đứng ở kia không có tốt gì bèn núp sau một thân cây cổ thụ cao to ở gần đó quan sát. Vì có lẽ trong lúc cô di chuyển không cẩn thận sơ ý dẫm phải cành cây, một tiếng “rắc” vang lên trong không gian tĩnh mịch cành cây khô đó bị gãy làm đôi cũng vì tiếng động đó đã thu hút đi sự chú ý của người đàn ông kia.



Giai Chi giật mình có chút run sợ vội nấp áp sát vào thân cây hai tay bịp miệng lại không dám phát ra tiếng động, người đàn ông đó nheo mắt nhìn xung quanh không thấy một bóng người mới rời ánh mắt đi về phía bia mộ nói thêm gì đó gì đó. Giai Chi đứng ở đó không khỏi lo lắng sợ người đàn ông kia phát hiện và cho đến khi người đàn ông rời đi với những bước chân từ rõ ràng nhất cho đến nhỏ dần đi, Giai Chi khẽ ló người ra nhìn thấy không còn ai nữa mới bước ra khỏi chỗ lấp đi về phía bia mộ.

Cô tìm kiếm xung quanh chỗ đó một hồi lâu đột nhiên có một ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện làm cô chú ý, nhìn kĩ vật đang nằm trên mặt đất chính là đồ cần tìm cô tiến lại gần nhặt lên rồi phủ qua lớp bụt bám trên mặt họa tiết đó rồi cất vào trong túi. Vừa đi cô vừa suy nghĩ về câu nói cuối cùng của người đang ông kia trước khi rời đi: “Người đàn ông đó nói như vậy là sao? Tôi sẽ thay anh chăm sóc vợ con anh là có ý gì? Lẽ nào hai người họ là cùng một bọn với nhau!!”

Nghĩ đến đây cô bất giác dừng bước lại lúc này cô mới chú ý đến xung quanh chưa gì bản thân đã đi ra phía cổng rồi, cô đưa ánh mắt tìm kiếm Gia Thiên thì thấy anh đứng ở phía bên kia đường như đang theo dõi ai đó cô đi đến lại gần về phía anh.

- Gia Thiên anh đứng đây làm gì vậy?

Gia Thiên lúc này mới dời sự tập trung của mình đi, anh quay lại nhìn cô.

- Nãy anh nhìn thấy một người rất quen mà chưa nhớ ra nên mới qua xem thử. Còn em sao chưa gì đã ra đây rồi, em tìm thấy chiếc kẹp tóc đó rồi sao?

- Ừ, tôi tìm thấy rồi chúng ta quay trở về thôi tôi còn có việc muốn bàn với anh.

Thế là cả hai cùng nhau láy xe rời đi thì ngay sau đó có một chiếc xe màu đen cũng rời khỏi nghĩa trang sau khi hai người vừa rời đi không lâu, Ôn Ngụy lúc này muốn đuợc ở một mình nên đã bảo trợ lý đi về trước còn mình tự láy xe trở về căn nhà riêng cách chỗ đó không xa.

Ôn Ngụy đậu xe ở ngay trong khu sân vườn có phần hơi hoang tàn nhìn căn nhà đã sớm phủ một lớp rêu ở chân tường, cánh cổng có đôi phần gỉ sét những âm thanh cót két khi có gió thổi qua lại vang lên anh bước xuống xe dẫm nát chiếc lá dưới chân không chút lưu tình. Anh đẩy cánh cửa gỗ ra bên trong khung cảnh ẩm mốc u tối chỉ có vài tia sáng lọt qua khe cửa chiếc rọi vào, những mạng nhện được giăng tơ ở khắp mọi nơi anh chầm chậm đi lên cầu thang với những bước chân nặng nề âm thanh lạch cạch vang vọng ra cả căn nhà.

Ôn Ngụy đứng trước một căn phòng cũ nát ở cuối hành lang, anh không chút cảm xúc gì đeo găng tay vào rồi mới nắm lấy tay cầm không chút chần chừ vặn chốt cánh cửa mở ra. Anh tiến sâu vào trong giữa căn phòng lấy chiếc chìa khóa nằm ở trong ngăn kéo tiến đến về phía tủ sách dựa sát tường, lướt qua một hàng sách để trên tủ bỏ một quyển sách khá cũ kĩ nằm ở hàng thứ ba vị trí số mười năm từ bên trái nhìn vào ra, sâu bên trong có một chiếc lỗ nhỏ anh đưa chìa khóa qua lỗ đó và cánh cửa mật thất mở ra.

Những thứ bên trong dần được ra trước ánh mắt của anh, căn phòng tối ôm chỉ có một tia sáng chiếu qua ô thoát khí ở trên cao thẳng vào tấm bảng gắn đầy mục tiêu và hình ảnh những người mà anh đang nhắm tới.

Ôn Ngụy với lấy cái phi tiêu ở trên chiếc bàn phủ đậy bụi ném thẳng về phía trước trúng ngay giữa đầu người đàn ông trong ảnh được ghim chặt vào tấm bảng, anh quay sang bật công tắc đèn lên bùng một phát ánh sáng bao trùm lấy cả căn phòng lần lượt những tấm ảnh ghim chặt lại được nói với nhau bằng sợi dây đỏ chói hiện ra.



Ôn Ngụy cầm chai rượu lên vừa uống vừa bước tiến giật lấy tấm ảnh ở giữa mà nãy anh phi trúng ấy một cách dứt khoát.

- Trò chơi còn dài chúng ta từ từ chơi, Gia Thiên mong người đừng thông minh quá nếu không rất nhanh sẽ nhau chán lắm.

- Những thứ ngươi nợ ta ta sẽ đòi lại từng chút một.

Ôn Ngụy vò nát tấm ảnh trong tay rồi ném xuống đất dẫm mạnh lên mà giày vò dưới chân, uống một ngụm rượu lớn nghĩ lại một chút về quá khứ trong lúc mơ màng một thân ảnh xuất hiện tiến lại gần phía anh chầm chậm bóp lấy chiếc cổ của bản thân mình lúc nhỏ giọng nói hung tận vang lên:

“Mày là kẻ ăn hại, làm có chút chuyện thôi cũng không xong. Nuôi mày lớn bằng cần này đúng là nuôi ong tay áo mà!”

Thế nhưng chưa kịp để anh phản ứng gì khung cảnh đã chuyển đến ngày anh được nhận nuôi lần đầu tiên.

“Mọi người nhìn xem thằng này dám trộn đồ trong nhà đi mà không chịu thừa nhận, tao hồi có mắt như mù năm đó mới đi nhận nuôi mày.”

Những cú đánh rơi trên tấm lưng yếu ớt của cậu thiếu niên ấy, cứ như chỉ đợt đến lúc này tình mảnh kí ức đau khổ đó lần lượt kéo nhau ùa về trong tâm trí cậu. Chỉ cần nhớ về đó anh không nhịn được mà trong giây phút ấy ném thẳng chai rượu thích nhất của mình đi, tiếng choang vang lên từng mảnh thủy tinh văng ra tứ phía trên nền nhà xuất hiện một mảng đỏ rực, những vệt nước còn sót lại theo lực tác động vào chúng bật lên văng ra xa làm ướt cả một góc bảng rồi từ từ chảy từng giọt tí tách xuống nền nhà bám đầy bụi bặm do lâu ngày không được quét dọn thuờng xuyên.