Vì đã gần tới tết nên cả khu nhà ở đều tràn ngập mùi hương.
Nhà nào cũng nô nức chuẩn bị hàng tết, đồ cần mua đã sớm mua, mấy ngày nay chủ yếu đang tập trung làm đồ chiên.
Cá chiên, thịt chiên, viên chiên.
Hà Loan Loan thuận tay chiên một ít bánh đường, bên ngoài xốp giòn, bên trong là nhân đậu đỏ giã nhuyễn, còn bỏ thêm một ít vụn đậu phộng và mè, cắn một miếng là cảm nhận được mùi thơm!
Đám nhóc con trong đại viện ngửi thấy hương thơm bèn chạy tới, Chính Chính và Phỉ Phỉ cầm theo một chồng bánh đường ra ngoài chia cho mọi người.
Thôi Xuân Hồng và Tôn Mai đang xử lý sủi cảo đông lạnh, từ xa đã nghe được tiếng cười đùa của đám nhỏ thì thấp giọng nói: “Hà Loan Loan này cũng thật hào phóng, có thể cho con của anh chồng ở lại đây lâu như vậy, ăn uống cũng không hề bạc đãi.”
Thôi Xuân Hồng khinh thường cười nhạo: “Cô cho rằng dưới bầu trời này còn có người hào phóng như vậy sao? Tôi thấy là do Hà Loan Loan không thể sinh hoặc là đoàn trưởng Cố không thể sinh. Không phải lúc trước từng nháo một trận sao? Lúc ấy Tào Hiểu Kiều và liên trưởng Chu còn chưa rời khỏi đây, khi đó đã nói thân thể đoàn trưởng Cố có vấn đề, không có con được.”
“Trời ơi, thật sao? Chẳng trách Hà Loan Loan có thể cho hai đứa nhỏ này ở đây lâu như vậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn thể trạng đoàn trưởng Cố tốt như vậy, sao lại không sinh được chứ?”
“Chậc, đàn ông thoạt nhìn cao lớn cũng không có nghĩa là phương diện kia rất tốt. Cô không biết đoàn trưởng Cố từng bị thương nhiều lần sao? Lần trước chấp hành nhiệm vụ phải ngâm mình trong hồ nước giữa trời đông cả một ngày, cho dù là mình đồng da sắt thì cũng bị hủy hoại thôi. Tóm lại hai người này cũng kết hôn được nửa năm rồi, xem ra là không có con được đâu.”
Hai người thở dài, Thôi Xuấn Hồng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Nếu Hà Loan Loan thật sự không thể sinh thì cô ta có thể móc nối với Hà Loan Loan đưa đứa con gái thứ ba của em trai bên nhà mẹ đẻ cho Hà Loan Loan làm con gái nuôi!
Nuôi như con ruột từ nhỏ đến lớn, dù sao vẫn hơn là nuôi con của anh trai Cố Dục Hàn!
Nghĩ đến chuyện này, Thôi Xuân Hồng lập tức vui vẻ, cô ta cảm thấy ý tưởng của mình rất hay!
Kỳ thật không chỉ có Thôi Xuân Hồng sinh ra ý nghĩ này.
Lúc trước con dâu Tào Quyên của bà ta khó sinh, tốn không ít tiền mà lại sinh ra một con nhóc đã khiến bà Từ tức giận không nhẹ!
Nhưng người của trạm trú quân vẫn nhìn chằm chằm, đoàn trưởng Từ không dám trọng nam khinh nữ, yêu cầu bà ta phải chăm sóc vợ đang ở cữ, ban Phụ nữ cũng thường xuyên cho người tới giám sát.
Trong lòng bà Từ tràn ngập sự ác độc, thường xuyên mở miệng hùng hổ mắng người.
“Con nhãi chính là một con nhãi! Có lợi ích gì chứ? Vợ của đoàn trưởng Cố kia chính là thứ khốn nạn! Bắt chó đi cày, xen vào việc người khác! Theo bà già này thấy thì nên ném con ranh này qua cho cô ta, xem cô ta nuôi hay không nuôi!”
Bà Từ dồn nén ý tưởng này trong lòng đã lâu, bà ta nghĩ rồi lại nghĩ, thật đúng là nên tìm cơ hội đưa con nhóc này tới nhà Hà Loan Loan cho cô nuôi dưỡng!
Thật ra bản thân Hà Loan Loan cũng đang suy nghĩ về chuyện mà hai người bọn họ đang suy tính.
Cô thi thoảng sẽ đưa tay sờ bụng theo bản năng.
Thời đại này rất ít người tránh thai, sau khi kết hôn thì để thuận theo tự nhiên, có rồi thì sinh.
Từ khi cô và Cố Dục Hàn ở bên nhau cũng không hề có biện pháp phòng tránh, nếu là dựa theo tình huống thông thường thì cô đã phải mang thai rồi.
Nhưng bụng cô vẫn không có phản ứng gì.
Trong lòng Hà Loan Loan hiểu rõ khả năng vấn đề nằm ở chỗ Cố Dục Hàn không cao, tuy thân thể cô đã được điều trị nhưng vào giai đoạn dậy thì phát dục từng phải chịu lạnh chịu rét, có lẽ vẫn chưa điều trị được phần gốc rễ, vẫn phải điều dưỡng ăn uống nhiều hơn thì mới tốt lên được.
Hà Loan Loan đang cùng Hạ Quân chiên đồ ăn làm quà tết thì thấy trưởng ban Triệu đầu đầy mồ hôi chạy vào.
Anh ấy há mồm muốn nói nhưng cổ họng đã khát khô, âm thanh phát ra có chút nghẹn ngào.
Hạ Quân nhanh chóng rót nước bưng ra, trưởng ban Triệu uống một hơi cạn sạch, gấp không chờ được: “Đồng chí Hà, không xong rồi! Cao nứt da xảy ra vấn đề! Không biết là ai đăng tin lên một bài báo, nói cao nứt da của chúng ta có vấn đề!”
Anh ấy lấy tờ báo ra, Hà Loan Loan vừa thấy đã lập tức nhíu mày.
Hai ngày nay chuyện cao Khoái Ninh bị lan truyền oanh oanh liệt liệt, tin đầu đề của những trang báo đều liên quan tới chuyện này.
Trưởng ban Triệu đã sắp khóc: “Hiện giờ trưởng xưởng đã đóng cửa xưởng thuốc, cái gì cũng không làm được, các chuyền sản xuất đều bị tạm ngưng! Chúng tôi đã giải thích nhưng không tin tưởng, căn bản không ngăn được lời đồn trong dân chúng!”