Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 186



Phẩm hạnh của vị trưởng ban Tang này cũng chẳng ra gì, không mất bao nhiêu công sức đã khiến cô ta khai ra Hứa Đồng.

Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn quyết định đưa trưởng ban Tang và phóng viên Tiểu Trương đi tìm Hứa Đồng đối chất.

Mà ngày hôm đây đối với Hứa Đồng mà nói là một ngày lành khó có được!

Mới sáng sớm cô ta đã thấy có chút buồn nôn, chỉ ăn được một chén cháo trắng và nửa quả trứng gà, chẳng được bao lâu đã nôn hết ra ngoài.

Người trực ban ở Trạm Y tế là bác sĩ Chu, Hứa Đồng qua đó miêu tả bệnh trạng của mình.

Tuy bác sĩ Chu không ưa cô ta nhưng vẫn hỏi: “Kinh nguyệt của cô bao lâu rồi không tới?”

Kinh nguyệt? Hứa Đồng giật mình, mở to hai mắt tràn đầy vui mừng!

Không phải cô ta mang thai rồi chứ!

Bác sĩ Chu cụp mắt: “Ở chỗ chúng tôi có thử máu thì cũng phải vào thành phố để lấy kết quả, còn siêu âm B thì phải lên thành phố mới làm được, nhưng theo bệnh trạng cô miêu tả rất giống mang thai, hơn nữa kinh nguyệt của cô bị trễ, để tôi bắt mạch cho cô xem sao.”

Tuy ông ấy là bác sĩ của Trạm Y tế, chuyên về tây y nhưng cũng biết một chút đông y, điều kiện nơi này không tốt, đa phần là chẩn bệnh dựa vào kinh nghiệm.

Bác sĩ Chu thăm dò mạch đập của Hứa Đồng, gật đầu nói: “Nhìn từ mạch tượng của cô thì hẳn là mang thai rồi, hiện tại tháng còn nhỏ, cô có thể chờ lớn tháng hơn một chút rồi vào thành phố chụp siêu âm B thử xem sao.”

Hứa Đồng vui vẻ không thôi: “Cảm ơn ông!”

Từ sau khi cô ta sinh non lúc còn ở quê, bác sĩ đã nói có lẽ sau nay cô ta không dễ mang thai, Hứa Đồng lúc đó cảm thấy rất khó chịu!

Ai ngờ cô ta lại có thai rồi!

Hứa Đồng vui mừng đến mức trên mặt đều là ý cười, cô ta đứng lên rời đi, nghĩ phải mau chóng nói cho Dương Ba tin tức này!

Từ hôm nay trở đi, trong bụng cô ta đã có con của anh ta! Sau này Dương Ba phải đưa hết tiền lương cho cô ta quản lý, chuyện gì cũng phải lấy cô ta làm trọng!

Nhưng lúc này Dương Ba còn đang đi làm, Hứa Đồng không có thể gặp được anh ta nhưng cũng không tức giận, vô cùng vui vẻ trở về khu nhà ở.

Cô ta bắt đầu khoe tin tốt này khắp nơi!



Dọc theo đường đi, chỉ cần nhìn thấy người nào là cô ta lập tức đỡ eo nói: “Ai nha, tôi vừa đến Trạm Y tế xem thử, thì ra là mang thai rồi. Chua trai cay gái không biết có chuẩn không? Dạo này tôi cứ hay thèm chua!”

Mấy vị quân tẩu kia cũng khách sáo khen tặng vài câu.

Hứa Đồng chớp mắt, quân tẩu ở đây người nào cũng đã sinh con rồi, trai gái đều có, chuyện cô ta mang thai đối với bọn họ mà nói cũng chẳng phải việc gì đáng hâm mộ.

Nhưng Hà Loan Loan không giống như vậy!

Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn kết hôn còn sớm hơn cô ta, đến bây giờ còn chưa có thai!

Bước chân Hứa Đồng như có gió, nghĩ vừa lúc đi giám sát xem Hà Loan Loan hiện tại đang làm gì, nhanh chóng đi tới nhà họ Cố.

Lúc này mặt trời đã sắp xuống núi, Hạ Quân đang đi gỡ thịt khô ngoài lan can, chuẩn bị mang vào nhà xào với tỏi non.

Hứa Đồng cười hì hì bước tới: “Bác gái Cố, đang bận sao? Hà Loan Loan không ở nhà à?”

Hạ Quân liếc nhìn cô ta, đến mí mắt cũng lười nhếch lên: “Cô tới làm gì? Không biết sẽ chọc người ta thấy phiền sao?”

Hứa Đồng không hề tức giận, sờ sờ bụng thở dài: “Xem bác nói này, bác dù sao cũng là mẹ của đoàn trưởng, không sợ người ta nói nhà bác không có phép tắc sao?”

Hạ Quân cười lạnh một tiếng: “Vậy tôi đây mời cô cút đi, như thế nào, đủ lễ phép chưa?”

Hứa Đồng mắt trợn trắng, trong lòng nguyền rủa một câu bà già chết tiệt, nhưng vẫn nói vọng vào trong: “Hà Loan Loan! Hà Loan Loan!”

Hạ Quân không nhìn được nữa: “Cô gọi cái quỷ gì? Loan Loan không ở nhà!”

Hứa Đồng sửng sốt, Hà Loan Loan không ở nhà? Vậy cô ta đi đâu?

Cô ta không tin, một hai phải vào nhà tìm, Hạ Quân muốn đi lên cản không cho cô ta vào nhà, Hứa Đồng bèn ưỡn bụng nói: “Bà cản tôi thử xem? Tôi đang mang thai! Nếu bà chạm vào khiến con tôi không còn nữa, xem lão Dương nhà tôi có bỏ qua cho bà không?”

Cô ta vừa nói thế, Hạ Quân cũng không dám chạm vào, nhưng vẫn cảm thấy cô ta rất phiền: “Nhà tôi không chào đón cô, cô mang thai thì về nhà mình dưỡng thai đi!”

Hứa Đồng không chút nào để ý: “Hà Loan Loan? Hà Loan Loan cô trốn đi đâu? Tôi mang thai, muốn tìm cô xem thử, không phải cô xem bệnh giỏi nhất sao? À không đúng, Hà Loan Loan cô không có con, xem ra cũng không hiểu mấy thứ này.”

Hạ Quân cắn răng: “Có phải cô bị tâm thần không? Nghe không hiểu tiếng người? Cô mang thai thì có gì đặc biệt hơn người? Mau cút đi!”