Bà Dương tiếp tục hăng say nhi mà mắng: “Cô lừa tiền tôi! Tôi mới không bị lừa!”
Hà Loan Loan đã sớm cho người đi gọi Dương Ba, cô biết bà già này là người không nói lý, nhưng Dương Ba sao có thể chịu đựng mẹ mình làm ầm ĩ mất mặt như vậy.
Quả nhiên, lúc Dương Ba tới đó thấy bà Dương náo loạn như vậy, sắc mặt lập tức sa sầm.
Nhưng ở một phương diện nào đó, anh ta lại cảm thấy may mắn, mẹ anh ta thay anh ta đòi công đạo, khiến vợ Cố Dục Hàn ăn chút khổ cũng là chuyện tốt.
Bà Dương vừa nhìn thấy Dương Ba đã nói: “Con trai! Con biết không, người phụ nữ này trù mẹ chết! Nói mẹ bị ung thư! Nói mẹ chỉ có thể sống nửa năm nữa! Con trai, con phải thay mẹ đòi lại công bằng! Không thể để con đĩ này ức hiếp mẹ như vậy!”
Dương Ba ho khan một tiếng: “Bác sĩ Hà, cô nói như vậy với mẹ tôi thật sự là quá đáng rồi đó, sao có thể độc mồm độc miệng trù người ta chết như vậy?”
Anh ta không tin bắt mạch sẽ phát hiện được ung thư?
Hà Loan Loan này không phải trù mẹ anh ta chết thì là gì?