Cô ta từng vì chuyện Cố Dục Hàn vội vàng kết hôn mà khóc rống một đêm, nhờ người đi dò la tin tức của cô gái kia, biết được đó là một người nhà quê, diện mạo cũng tạm nhưng không bằng cô ta, không có công việc, chỉ học tới cấp hai...
Hoàng Vũ Vi không thể không thừa nhận cô ta chưa bao giờ ngừng yêu đơn phương, thậm chí còn ảo tưởng một ngày nào đó Cố Dục Hàn sẽ ly hôn rồi tới tìm cô ta.
Nhưng giờ phút này, cô ta vừa nhìn thấy Hà Loan Loan, đôi mắt bỗng nhiên cay xè.
Sao lại là một cô gái xinh đẹp như vậy!
Chờ mọi người đăng ký tên xong, người trẻ tuổi đưa cho mỗi người một dãy số, cười nói: “Đại sư Thương Tế nói mọi người tự bắt mạch và xem bệnh cho nhau rồi ghi lại kết quả vào giấy này, đại sư Thương Tế sẽ tới kiểm tra.”
Mọi người bắt đầu thay phiên nhau bắt mạch.
Hà Loan Loan phát hiện người này hay ăn ngũ cốc nguyên hạt, gặp đủ thứ vấn đề, thậm chí có những người thoạt nhìn khỏe mạnh nhưng cũng mắc không ít bệnh vặt.
Cô cũng dần dần chẩn ra những bệnh vặt khác như thiếu nước, mất ngủ, khí huyết không đủ, dạ dày không tốt, bệnh đốt sống cổ,…
Rất nhanh đã đến lượt Hoàng Vũ Vi bắt mạch cho Hà Loan Loan.
Tuy Hoàng Vũ Vi học Tây y nhưng cũng từng tìm vài vị bác sĩ đông y học tập, cho nên hiểu biết của cô ta về đông y cũng không tồi,
Ngón tay cô ta đặt vào mạch của Hà Loan Loan, có chút kinh ngạc!
Hoàng Vũ Vi buông lỏng tay, Hà Loan Loan bắt đầu chẩn mạch cho Hoàng Vũ Vi.
Chỉ nửa phút, Hà Loan Loan có chút kinh ngạc, cô nhíu mày nhìn Hoàng Vũ Vi.
Hoàng Vũ Vi khó hiểu, mỗi năm cô ta đều kiểm tra sức khỏe, cũng thường xuyên dùng đông y theo dõi cơ thể, ngoài chứng mất ngủ hay nằm mơ ra thì không còn bệnh gì khác.
Cơ hồ tất cả mọi người đều đồng loạt chỉ về một người đàn ông đang ho khan, thanh niên ho khan kia sốt ruột lên tiếng: “Đại sư Thương Tế, tôi muốn bái sư học tập, sau đó chữa khỏi bệnh ho khan của mình.”
Đại sư Thương Tế không đáp lời anh ta, chỉ nhìn về phía Hà Loan Loan: “Cô thì sao? Cô cảm thấy tình huống của ai là nghiêm trọng nhất.”
Hà Loan Loan nhìn Hoàng Vũ Vi, thành thật nói: “Tình huống của cô gái này là nghiêm trọng nhất, đồng chí nam kia ho khan là do phổi tích nhiệt, lúc trước uống không đúng thuốc, chỉ cần kê đúng thuốc thì sẽ hết ho. Nhưng tuyến nhũ của đồng chí nữ này không thông, bên trong có bướu, nếu không kịp thời can thiệp chữa trị thì sẽ phát triển thành khối u theo cách nói của Tây y.”
Hoàng Vũ Vi trợn to mắt, túi nhỏ trên tay rơi xuống đất: “Cô nói bậy! Thân thể của tôi rất tốt!”
Khi chiếc túi nhỏ của cô ta rơi xuống, một quyển sổ nhỏ xinh đẹp cũng rơi ra, trùng hợp mở ra.
Trên trang sổ là một tấm ảnh đen trắng, trên ảnh chụp là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, rực rỡ lóa mắt.
Ngón tay ông ấy bắt đầu chẩn mạch cho Hoàng Vũ Vi, mà Hà Loan Loan lại nhớ tới một chuyện ở kiếp trước.
Khi đó Cố Dục Hàn đã qua đời, không bao lâu sau thân thể Hạ Quân cũng kém đi vì không chịu được đả kích.
Một ngày nọ có khách tới nhà họ Cố tới, nói với Hạ Quân có một cô gái họ Hoàng vì chuyện Cố Dục Hàn qua đời mà buồn bực không vui, đột ngột phát bệnh hiểm nghèo qua đời.
Hà Loan Loan âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ chính là Hoàng Vũ Vi này?
Nhưng mà từ lúc cô kết hôn với Cố Dục Hàn đến giờ, chưa bao giờ nghe Cố Dục Hàn nhắc tới Hoàng Vũ Vi, người ở đại viện cũng chưa từng nhắc qua, đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Vũ Vi xuất hiện trước mặt cô.
Bức ảnh kia thật sự khiến Hà Loan Loan không quá thoải mái.
Nhưng trong lòng cô cũng có chút kích động, càng muốn khiêu chiến trị bệnh cho Hoàng Vũ Vi!