Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 224



Đêm đã khuya, anh cố gắng nhẹ nhàng đi về phía nhà vệ sinh.

Sung sướng vô hạn khiến anh quên mất vết thương trên người, lúc tắm gội mới phát hiện miệng vết thương lại rướm máu.

Chắc chắn không được để cô nhìn thấy những vết thuongư này, bằng không anh cũng khó mà giải thích.

Cố Dục Hàn tắm rửa xong, cả người vô cùng thoải mái, cuối cùng cũng không còn mùi vị lúc ngồi xe lửa nữa, lúc này mới về phòng.

Hà Loan Loan rót nước đường đỏ cho anh, lại lấy một ít thức ăn khuya trong không gian ra ngoài.

Mì bò kho, canh trứng, tai heo trộn rau, ăn rất ngon miệng.

Cố Dục Hàn thích ăn thịt, nhìn bộ đáng ăn uống thỏa thích của anh khiến Hà Loan Loan vô cùng vui sướng.

Cô thậm chí còn lén chui vào không gian tắm rửa một hồi, thay một bộ đồ lót bằng ren vô cùng quyến rũ...

Nhưng người đàn ông này ăn uống no đủ, đánh răng xong xuôi lại nói thẳng: “Được rồi, chúng ta ngủ thôi, sáng mai còn phải dậy sớm.”

Hà Loan Loan có chút khó hiểu, dựa theo hành vi trước giờ của Cố Dục Hàn, không thể như thế này!

Không phải anh nên ấn cô xuống giường một ngụm ăn sạch sao?

Thành thật mà nói, cô có chút hoài niệm tư vị được anh hầu hạ đến mức không biết đông tây nam bắc.

Nhưng Hà Loan Loan cũng không muốn như thế thật, cô vẫn có chút sợ hãi, Cố Dục Hàn đã lâu không về, có khi nào vừa mới bắt đầu thì chưa đủ ít nhất ba lần sẽ không dừng lại không.

Rơi vào vòng tay quen thuộc, khóe môi Hà Loan Loan tràn ngập ý cười, dần dần yên tâm chìm vào giấc ngủ.



Nhưng chỉ một chốc cô đã mơ màng mở mắt ra, phát giác có gì đó không thích hợp!

Người đàn ông phía sau còn chưa ngủ, thậm chí còn phản ứng lại khi bị cô lén lút đụng vào...

Mặt Hà Loan Loan lập tức đỏ lên, cô đột nhiên hiểu ra gì đó, quay người chất vấn: “Cố Dục Hàn! Có phải anh bị thương không? Lúc mới vào nhà không phải đã nói với em là không bị thương sao?”

Cô nói xong đã muốn xốc áo anh lên quan sát, Cố Dục Hàn lại bắt lấy tay nhỏ mềm mại của cô, nịnh nọt giải thích: “Không có, không có, chính là một số vết thương ngoài da nhỏ thôi, không sao đâu.”

Hà Loan Loan tức giận: “Vết thương nhỏ, bị thương ngoài da? Vậy mà làm anh sợ tới mức không dám ăn mặn? Hừ, để em kiểm tra!”

Cô một hai phải kiểm tra, Cố Dục Hàn không cho, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được cô.

Mãi đến khi Hà Loan Loan mở đèn, nhìn thấy miệng vết thương hung tợn còn đang rướm máu kia, ước chừng là mười mấy vết...

Gương mặt trắng nõn đầy nước mắt, hai hàng lệ nóng hổi không ngừng chảy xuống!

“Anh, anh...” Âm thanh của cô nghẹn ngòa, khó có thể kiềm chế được sự đau đớn trong lòng!

Hà Loan Loan òa khóc khiến Cố Dục Hàn cũng luống cuống: “Thật xin lỗi, bà xã, là anh không tốt, anh sai rồi, em đừng khóc. Anh, anh không nên bị thương, anh sai rồi...”

Hà Loan Loan khóc càng dữ dội hơn: “Anh sai chỗ nào? Anh bị thương rồi mà còn ở đây nhận sai! Cố Dục Hàn, có phải anh lú lẫn rồi không!”

Cô nhảy xuống giường, nhanh chóng đi tìm băng gạc và nước sát trùng xử lý miệng vết thương cho anh, thay băng gạc mới, nghiêm túc kiểm tra hồi lâu rồi nói: “Cũng may miệng vết thương chưa bị mưng mủ, mấy ngày này anh phải nghỉ ngơi cho tốt! Nếu không em sẽ đi hỏi lãnh đạo của anh, sao cấp dưới của bọn họ lại cứng đầu như vậy? Hửm?”

Vết thương của Cố Dục Hàn quả thật đang quặn lên từng cơn.

Nhưng mà lại thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, ngọt như mật, anh ôm Hà Loan Loan, áp trán lên trán cô, lại hôn lên môi cô một cái.

“Bà xã, anh nhớ kỹ rồi, anh yêu em!”