Nhà cô ta cách nhà Hà Loan Loan chừng năm phút đi đường.
Nhưng sao năm phút này lại trở nên khó khăn như vậy!
Bụng quặn thắt từng đợt, bước chân cô ta càng ngày càng nhanh, cứ cảm thấy không nhịn được muốn đi vệ sinh ngay tại chỗ...
Không được, tuyệt đối không được!
Nếu thật sự đi bậy trước mặt mọi người, sau này cô ta làm sao mà sống ở đại viện này được nữa!
Nhưng cô ta thật sự khó chịu, đi lại một giây cũng không chịu được, mà không đi thì bụng vẫn quặn đau dữ dội.
Hứa Đồng đã sắp khóc đến nơi, men theo chân tường chạy về nhà, ảo não suy nghĩ cô ta cũng đâu ăn bậy gì!
Sao lại đau bụng như thế!!
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là thuốc xổ kia...
Hứa Đồng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể động viên bản thân cố lên, chỉ còn một đoạn đường ngắn, sắp đến rồi, sắp đến rồi!
Cô ta cắn răng bước về phía trước, bỗng nhiên một giọng nói bất thình lình vang lên từ sau lưng: “Hứa Đồng, cô ở đây làm gì?”
Trong nháy mắt, Hứa Đồng không nhịn được nữa, rẹt rẹt rẹt, vịn tường són ra quần!
Đại não cô ta trống rỗng, không thể nhúc nhích.
Thôi Xuân Hồng đang đứng trước cửa đào mương thải nước, nhìn thấy Hứa Đồng đỡ tường cong eo thì cho rằng cô ta có chuyện gì đó nên thuận miệng hỏi một câu, không ngờ Hứa Đồng lại bị dọa thành như vậy!
Nhưng điều khiến Thôi Xuân Hồng khiếp sợ chính là Hứa Đồng lại làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng sau m.ô.n.g Hứa Đồng đã thấm ướt một mảng lớn, chảy xuống dọc theo cẳng chân...