Sở dĩ lúc trước cô ta thất bại chỉ là vì bản thân không đủ dũng cảm.
Nếu lúc đó cô ta trực tiếp tới gặp mặt Cố Dục Hàn, cô ta tự nhận một người đàn ông bình thường chắc chắn sẽ lựa chọn cô ta.
Vì thế, khi thấy thái độ lạnh lùng của Cố Dục Hàn, cô ta nhanh chóng rơi lệ ôn nhu giải thích: “Cố Dục Hàn, em là Hoàng Vũ Vi! Cha em là phó thư ký Hoàng, cậu em là Mạnh Liên Thành ở Kinh thị, có giao tình với cậu anh. Em nghĩ là anh nhớ đúng không? Cậu em từng nhờ cậu anh làm mai, khi đó anh chưa gặp em, nhưng bây giờ em chính thức muốn cho anh biết về em một chút! Em biết anh học đại học ở Kinh thị, lúc đó em xuất ngoại...”
Nào biết cô ta còn chưa nói xong thì Cố Dục Hàn đã nheo mắt lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nữa, hôm nay cô tới để xin lỗi à? Nhưng tôi thấy cô cũng không có ý này.”
Hoàng Vũ Vi sửng sốt, cảm thấy chạnh lòng: “Cố... chẳng lẽ anh không cảm thấy em là một lựa chọn tốt nhất sao? Chọn em thì cuộc đời của anh đã thành công được phân nửa, tương lai...”
Hai người nói chuyện nhưng không chú ý tới Hứa Đồng ở phía xa đang lén lút bước tới.
Nhìn thấy Cố Dục Hàn và một người phụ nữ khác đứng ở cổng tây nói chuyện lâu như vậy, cô gái kia còn rất xinh đẹp, lại đang khóc sướt mướt, Hứa Đồng lập tức hiểu ra.
Đây là yêu đương vụng trộm mà!!
Không phải Hà Loan Loan tài giỏi lắm sao?
Bây giờ cô ta phải gọi người tới chứng kiến chuyện yêu đương vụng trộm này!
Hứa Đồng nhanh chóng đi nói cho một đám người trong khu nhà ở: “Tôi thấy đoàn trưởng Cố đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp ở cổng tây, con gái nhà người ta khóc lóc lâu lắm rồi đó.”
Nhóm phụ nữ nhiều chuyện lập tức nhìn láo liên: “Không thể nào?! Đoàn trưởng Cố đối xử với bác sĩ Hà tốt như vậy, sao có thể có quan hệ với người phụ nữ khác?”
Thôi Xuân Hồng lập tức chạy đến chỗ Bao Thải Hồng, thêm mắm dặm muối một phen.
“Nhiều người chạy đến đó rồi, cô mau gọi Hà Loan Loan cùng đi bắt gian!”
Bao Thải Hồng sửng sốt, trong lòng thầm nhủ không ổn, mặc kệ ra sao thì vẫn phải gọi Hà Loan Loan!
Lúc Cố Dục Hàn ra ngoài thì Hà Loan Loan vẫn còn đang thu dọn nhà cửa.
Thấy Bao Thải Hồng tới, cô cười nói: “Vừa may cô đến, tôi đang định uống cà phê, uống cùng không?”
Bao Thải Hồng kéo cô: “Cô, cô mau chóng đi xem với tôi! Bọn họ đều nói là đi bắt gian, lão Cố nhà cô đang lén lút gặp mặt một cô gái khác, nghe nói là rất xinh đẹp!”
Hà Loan Loan như lọt vào trong sương mù, bị Bao Thải Hồng kéo sang đó.
Chờ đến cửa tây thì lại phát hiện Hứa Đồng, Thôi Xuân Hồng và vài người khác đang đứng đó nghe trộm.
Cách đó không xa, Cố Dục Hàn quả thật đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Hoàng Vũ Vi khóc lóc thê thảm: “Em, em không cần gì cả, chỉ là hiện tại anh cứ thử ở chung với em một thời gian được không? Em xin anh đừng từ chối em, sau khi chúng ta qua lại, anh thấy em có chỗ nào không tốt thì em sẽ sửa, không được sao? Em đảm bảo không quấy rầy cuộc sống hằng ngày của anh!”
Cái này không phải là muốn làm người thứ ba sao! Thật hấp dẫn!
Một đám người đều quay đầu nhìn sắc mặt của Hà Loan Loan, vốn muốn nhìn thấy vẻ tức giận của cô nhưng lại phát hiện Hà Loan Loan chỉ có một biểu cảm đang hóng chuyện!
Mọi người:...??
Cố Dục Hàn nhíu chặt mày, ngữ điệu lạnh lùng chán ghét: “Tôi không cần lời xin lỗi của cô, loại người như cô vĩnh viễn không biết được bản thân đã sai chỗ nào. Bậc cha chú của cô có thể gây dựng gia nghiệp như ngày nay chắc chắn đã phải hy sinh không ít thứ, bây giờ cô báo đáp bọn họ, báo đáp tổ quốc và xã hội như vậy sao? Cô muốn so với vợ tôi à, nhưng tôi hy vọng cô hiểu rõ cô còn không bằng một sợi tóc của cô ấy, biết chưa hả? Huống chi hành vi của cô lúc này là phá hoại quân hôn!”
Hoàng Vũ Vi sợ tới mức phát run, mặt mũi đỏ bừng!
Nhà cô ta có được ngày hôm nay đều là do trước đây ông nội và bác cả của cô ta đã hy sinh trên chiến trường.
Mà lúc này cô ta đã giẫm nát tự tôn của mình vì tình yêu.