Cô ta thậm chí còn thoi thóp nhìn Hoàng Vũ Vi nói: “Bác sĩ Hoàng, cứu tôi...”
Nhưng Hoàng Vũ Vi đang hoảng loạn, chỉ có thể ấp úng nói: “Đây, đây không phải bệnh viện, xuất huyết nhiều như vậy làm sao mà cứu được!”
Đầu óc Dương Ba hỗn loạn, anh ta cũng đâu muốn nháo ra mạng người!
Trong đầu anh ta hiện lên bóng dáng của Hà Loan Loan, Hà Loan Loan nhất định có thể cứu!
Anh bước tới ôm lấy cô từ phía sau, thân mật hôn lên vành tai cô: “Bà xã.”
Nói thật, lần nào Hà Loan Loan cũng cảm giác như anh là một con hổ to đang làm nũng với cô.
Cô vẫn còn đang bận rộn, bèn đưa tay vỗ tay anh: “Đợi một chút, để em viết xong tờ này đã.”
Cố Dục Hàn cũng không vội, anh đứng bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn bộ dáng làm việc của cô, lén lút cầm mấy ảnh chụp lại khoảnh khắc này.
Bất tri bất giác anh đã dùng hết một cuộn phim.
Trước kia Cố Dục Hàn luôn không hiểu vì sao người ta phải chụp ảnh.
Sau khi kết hôn, hơn ai hết, anh lại là người muốn ghi lại cuộc sống của bọn họ, ghi lại bộ dáng của Hà Loan Loan qua từng năm.
Ghi lại thời thanh xuân của bọn họ.
Hà Loan Loan đã sớm quen với việc này nên cũng không nói gì, dù đang bận rộn nhưng lại thấy trong lòng rất ngọt ngào: “Này, trên bàn có táo đã gọt sẵn rồi đó, anh ăn một quả bổ sung vitamin đi.”
Cố Dục Hàn trước kia cũng không ăn quá nhiều trái cây, anh ngại phiền.
Nhưng kể từ lúc kết hôn, lần nào Hà Loan Loan cũng cắt trái cây thành từng miếng chỉnh tề, đặt trong những chiếc đĩa rất đẹp, còn làm ghim trái cây tự chế, tần suất Cố Dục Hàn ăn trái cây cũng tăng lên rất nhiều.
Anh nhìn đĩa táo kia, khóe môi đều là ý cười, trong lòng cứ như được rót đầy mật ngọt.