Nhưng Hà Loan Loan lại lo lắng cho cái chân của Cố Dục Hàn: “Hay là anh nằm giường dưới đi...”
Cô muốn nói Cố Dục Hàn ngủ ở giường dưới sẽ tiện hơn, cô khỏe mạnh bình thường, có thể bò lên giường trên.
Ai ngờ cô vừa nói xong thì đã thấy anh chống tay, người lập tức bay lên giường trên.
Còn chưa đầy một giây?
Hà Loan Loan trố mắt, nhoẻn miệng cười, được rồi, xem như cô chưa đủ hiểu người đàn ông này!
Cố Dục Hàn trèo lên sắp xếp đồ đạc.
Hà Loan Loan cũng cúi đầu, lấy một cái chăn đơn ở trong túi ra trải.
Không thể trách cô ghét bỏ giường nằm trên xe lửa, mùi vị thật sự quá nồng.
Vừa nhìn qua thì thấy giường được trải ga trắng, trong cũng tạm được, nhưng ai biết được người từng nằm trên đó có phải là một ông chú hôi chân không...
Ga giường và vỏ chăn trên xe lửa cũng đâu phải dùng một lần là giặt ngay.
Hà Loan Loan thật sự không chịu được.
Cô trải một chiếc ga giường hoa lá lên, lại đưa một chiếc ga giường khác lên cho Cố Dục Hàn nằm ở tầng trên, Cố Dục Hàn nghĩ bản thân anh chẳng quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng vợ đã sắp xếp như thế, anh cứ việc nghe theo, ngoan ngoãn thay chăn ga cho bản thân.
Hai người đang bận rộn thì phía sau lại có hai cô gái trẻ tuổi đi tới.
“Ai nha mệt chết! Đông người quá!”
“Vũ Vi, chờ một chút là tới ra! Cũng may chúng ta mua vé giường nằm! Chờ tới Kinh thị, anh ba Mộ sẽ tới đón đúng không?”
“Hẳn là vậy, lúc chị gọi thì anh ấy vẫn còn đang trong ca phẫu thuật, nhưng người bên kia nói sẽ chuyển lời cho anh ấy.”
Anh ba Mộ luôn đối xử tốt với cô ta, tuy rằng lần anh ấy rời đi, giữa hai người bọn họ cũng không được thoải mái nhưng bọn họ cùng lớn lên từ nhỏ, quen biết nhiều năm như vậy, tình cảm không thể giả được.
Hai chị em tìm được giường nằm của mình, còn chưa kịp vui vẻ thì đã nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc.
Một người là Hà Loan Loan, một người khác là Cố Dục Hàn!
Cố Dục Hàn chống tay trèo xuống giường, anh cũng chẳng thèm nhìn hai chị em Hoàng Vũ Vi, ngồi ở vị trí song song với giường của Hà Loan Loan, lấy ra một quả táo rồi bắt đầu gọt vỏ.