Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1310



Lão giả Nguyên Nha đi tới, nhìn Diệp Tinh, rất hài lòng gật gật đầu nói: "Lâm Mặc, thiên phú của ngươi thậm chí ngoài dự liệu của ta, một ngày sau bắt đầu tiếp nhận truyền thừa Huyễn Yên chân chính, ngày hôm nay, ngươi đem trạng thái của mình điều đến trình độ tốt nhất! Truyền thừa thật sự bắt đầu, có lẽ phải qua mấy trăm năm.”

“Mấy trăm năm?” Nghe vậy Diệp Tinh cả kinh.

"Lâm Mặc, thiên phú bản thân sinh ra, tăng lên không phải dễ dàng như vậy, cần một quá trình tuần hoàn dần dần. Chỉ là thời gian mấy trăm năm đối với ngươi mà nói, hẳn là cũng không tính là dài.” Nguyên Nha cười nói.

Ông ta hiện tại vô cùng hài lòng đối với Diệp Tinh.

Diệp Tinh gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết.

Nói vài câu, Nguyên Nha rời đi, mà lúc này Tân Việt lại nhìn Diệp Tinh, cười nói: "Lâm Mặc, ta hiện tại dẫn ngươi đi chỗ thành viên nhất mạch của ngươi."

"Nhất mạch của ta?" Nghe vậy Diệp Tinh lại sửng sốt.

"Đúng." Đạo chủ Tân Việt gật gật đầu, giải thích: "Huyễn tộc chúng ta thoạt nhìn không có bao nhiêu khác biệt, kỳ thật cũng chia làm mười mấy nhánh. Chỉ là chi mạch của ngươi tương ứng với số lượng thành viên ít, hiện tại chỉ có hơn mười người.”

Linh hồn Diệp Tinh phát ra, nhìn lướt qua bốn phía, quả thật phát hiện một ít đặc điểm thân hình của sinh mệnh Huyễn tộc khác nhau.

Vừa nói, đạo chủ Tân Việt một bên mang theo Diệp Tinh bay đi một chỗ.

......

Trước một cung điện, lúc này có hai đứa trẻ đang cãi nhau. Bên cạnh còn có một vài đứa trẻ khác đang không ngừng nói cái gì đó.

"Đây là của ta!" Một cậu bé gầy yếu như que củi gầm nhẹ, trong tay cậu còn nắm chặt một loại quả màu trắng, bên trong quả có một ít linh lực.

Cậu bé này thoạt nhìn chỉ khoảng mười tuổi, tuy rằng cả người bị thương, nhưng trong mắt vẫn là chớp động vẻ vô cùng kiên định.

"Hừ! Loại quả này là trong phạm vi lãnh thổ của ta, nên nó là của ta.” Lúc này một cậu bé khác lớn tiếng nói.

Cậu ta đang đè cậu bé gầy như củi kia trên mặt đất, tay phải bắt lấy quả màu trắng kia, dễ dàng đoạt lấy nó.

“Ha ha, Thạch Lăng, ngươi còn dám cướp đoạt linh quả trên địa bàn lão đại chúng ta!”

Những đứa trẻ khác cười to.

Trên mặt đứa trẻ đoạt được linh quả màu trắng kia tràn đầy vẻ đắc ý, nói: "Thạch Lăng, lần này cho ngươi một giáo huấn, nếu lần sau lại tiến vào địa bàn của ta, ta nhất định sẽ ném ngươi vào trong động thú đá."

Sau khi nói xong đứa trẻ kia liền trực tiếp chạy về phía xa, những đứa nhỏ khác vội vàng đi theo phía sau cậu ta. Cách đó không xa, bảy, tám đứa trẻ chơi với nhau.

- Hừ! Thạch Lăng hừ lạnh một tiếng, cố nén đau đớn trên người đứng dậy.

“Thạch Lăng!” Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, lại có một cô gái chưa tới hai mươi tuổi đi tới.

"Ngươi lại đánh nhau?" Cô gái nhìn em trai mình cau mày nói.

"Tỷ tỷ, sớm muộn gì cũng có một ngày ta đánh chết bọn chúng." Thạch Lăng nắm tay nói.

“Tranh cường đấu thắng có ích lợi gì?” Cô gái Thạch Như lạnh lùng nói: "Nhất mạch của chúng ta chỉ còn lại hơn mười người, cha mẹ và mọi người đều chết ở bên ngoài. Chúng ta lấy cái gì đánh với nhất mạch khác?"

Thạch Lăng không phản bác lời chị mình nói, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ không phục.

"Thạch Lăng ca ca." Đột nhiên, bốn cô cậu bé trông dưới mười tuổi ở phía xa chạy đến.

"Ha ha, Tiểu Quân, Tiểu Yến..." Thạch Lăng cười to nói, trên mặt cậu lại có một tia áy náy, nói: "Loại quả ca ca đáp ứng cho các ngươi không có lấy được.”

"Không có việc gì, Thạch Lăng ca ca."

"Chúng ta không thích ăn."

Những đứa trẻ này vội vàng lắc đầu nhu thuận nói, nhưng một đứa trẻ khác nhìn về phía quả trong tay đám người ở xa xa, khóe miệng lại có nước miếng không nhịn được chảy ra.

"Haizz." Thạch Như nhìn tình cảnh trước mắt, thấp giọng thở dài một hơi.

Nguyên bản nhất mạch bọn họ có mấy chục người, cũng có một ít cường giả, chẳng qua lúc trước có một bộ phận đi ra ngoài một chuyến, kết quả toàn bộ bị dị tộc giết chết, chỉ còn lại có mười mấy người, trong đó ba người già, còn lại trên cơ bản đều là trẻ con.”

Không có cường giả, bọn họ liền bị các chi mạch khác khi dễ, tuy rằng không có nguy cơ sinh tử, nhưng khắp nơi cũng đều cảm thấy nghẹn khuất.

Trong hư không, lúc này Diệp Tinh cùng đạo chủ Tân Việt nhìn về phía dưới.

"Lâm Mặc, trong tộc không hạn chế tranh đấu, chỉ cần không xuất hiện tử vong là được rồi, nhất mạch các ngươi quá yếu ớt, cho nên..." Đạo chủ Tân Việt có chút ngượng ngùng nói.

Bọn họ vừa tới nơi này liền thấy được nhất mạch của Diệp Tinh bị khi dễ.

“Ta biết rồi.” Diệp Tinh gật gật đầu nói.

"Được rồi, Lâm Mặc, vậy ta liền trở về trước. Ngươi đừng quên chuyện truyền thừa ngày mai. " Đạo chủ Tân Việt nói vài câu, sau đó trực tiếp rời đi.

“Nhất mạch với phân thân Huyễn tộc của mình sao?” Diệp Tinh yên lặng nhìn phía dưới.

Soạt!

Thân ảnh hắn vừa động, trực tiếp xuất hiện ở phía dưới.

Lúc này mấy đứa trẻ phía dưới nhìn thấy Diệp Tinh đột nhiên xuất hiện lại hoảng sợ.

“Là vị đại đạo chi chủ mới trở về cùng trưởng lão Nguyên Nha của tộc ta!”

Có hai đứa trẻ nhận ra Diệp Tinh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kính sợ, còn mang theo một tia hưng phấn.

"Đại đạo chi chủ tới nơi này làm cái gì?"

"Nói không chừng là coi trọng thiên phú của ai đó nên muốn thu ai làm đệ tử."

"Đúng, lúc trước Thiên Dương cũng chính là như vậy."

Trong mắt đông đảo đứa trẻ tràn đầy khát vọng.

"Chắc là ta! Chắc chắn là ta!" Đưa trẻ lúc trước cướp đoạt quả từ trong tay Thạch Lăng vừa nhìn đã biết là đứa trẻ đứng đầu đám trẻ con, mặt lộ ra vẻ khát vọng.

Diệp Tinh sau khi xuất hiện, không để ý đến những người khác, ánh mắt lại nhìn về phía đám người Thạch Lăng.